- Mời mọi người theo thứ tự, mỗi người uống một chén.
Diệp Hạo nhìn hơn 3000 người mắc bệnh xếp hàng như rồng như rắn trước mặt, nói.
Hắn vừa nói vừa đi đến cái nồi đất đầu tiên nhất ở trước mặt, tiếp đó nhận một cái chén từ Trương Lan, sau đó rót thuốc vào hơn nữa chén.
- Uống hết.
Diệp Hạo đưa cái chén cho người bệnh thứ nhất.
- Diệp Thần Y, uống cái chén Trung Dược này bệnh tôi có thể khỏi ngay sao?
- Đúng vậy.
Diệp Hạo gật đầu.
- Tôi tin ngài.
Người bệnh nói xong, ngữa cổ uống sạch một hơi.
Khi Trung Dược tiếp nhập vào cơ thể người bệnh người này, ông ta cảm thấy toàn thân khôi phục không ít khí lực, xương cốt không còn đau đớn như trước nữa.
- Diệp Thần Y, nó có tác dụng rồi.
Người bệnh kích động thốt lên.
- Dược hiệu vẫn còn thời gian để phát huy phát tác dụng, chỉ cần qua một vài phút nữa, ông sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Diệp Hạo cười nói.
- Cảm ơn Diệp Thần Y, Cảm ơn Diệp Thần Y, Cảm ơn Diệp Thần Y…
Người bệnh nói xong một hơi rồi vội vàng lấy trong túi ra 500 tệ.
Hứa Manh Manh vội vàng tiếp lấy.
Người bệnh này vừa đi ra, những đại biểu y học kia vội vàng chạy đến, trong tay họ đều có các trang thiết bị vô cùng tiên tiến.
- Vị này mắc bệnh trong xương cổ, bệnh tình tương đối nghiêm trọng.
- Xương cổ cũng bị biến dạng kinh khủng lắm.
- Các người qua đây mà xem, xương cổ ông ta đang từ từ khôi phục lại hình dạng bình thường nè.
Dùng những trang thiết bị này kiểm tra, các chuyên gia khiếp sợ phát hiện xương cổ của người bệnh đang khôi phục lại bình thường với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
- Làm sao có thể?
- Đây không phải thứ mà khoa học giải thích được.
- Tiến hành kiểm tra xương cổ ông ta xem.
Các chuyên gia tiếp tục kiểm tra tình trạng của xương cổ, kết quả khiến họ phải há hốc mồm kinh ngạc.
- Xương cổ hoàn hảo như chưa từng mắc bệnh.
- Trước đó ảnh X quang tôi đã xem qua rồi, rất yếu đuối.
- Nói cách khác xương cổ đã về vị trí bình thường.
- Thần tích sao?
Trong lúc này các chuyên gia cảm thấy hoảng sợ không nói được lời nào, những hình ảnh kiểm tra của bọn họ đều được tiến hành truyền hình trực tiếp.
Trong lúc này, cả nước đang xôn xao cả lên.
- Trung Y bá đạo như vậy à?
- Vừa rồi thằng nào nói Diệp Hạo gạt người?
- Chữa khỏi trăm bệnh là có thật sao trời??
Mà lúc các chuyên gia đang khiếp sợ, Văn Tinh lại lên tiếng nhắc nhở.
- Các ông kiểm tra người bệnh này xem.
Các chuyện gia mới từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng mời người bệnh kế tiếp.
Đây là một thiếu nữ 24 tuổi, ccô ta bị bệnh AIDS.
- Cô có thể cho chúng tôi được kiểm tra một chút được không?
- Được.
Thiếu nữ này cũng định đi bệnh viện kiểm tra một chút.
Dù sao cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tưỡng nổi.
Một chén Trung Dược có thể trị AIDS sao?
Tiên Đan à?
Mấy vị chuyên gia rút lấy một chút máu của thiếu nữ, qua phân tích của máy tính kết quả nhanh chóng được cho ra.
- Mỗi ml máu của bệnh nhân mang bệnh AIDS chứa 3200 virus HIV.
- Tôi nhớ trước đó kiểm tra là 50000.
Thiếu nữ mừng lớn nói.
- Kiểm tra lại lần nữa.
Mấy chuyên gia vừa nghe nói dược hiệu vẫn còn đang trong quá trình tác dụng.
Họ rút thêm một chút máu nữa tiến hành kiểm tra, mà lần này kết quả trên máy tính hiển thị âm tính.
- Âm tính?
Thiếu nữ giật mình hỏi lại.
- Nói cách khác, bệnh AIDS của cô đã hoàn toàn được chữ khỏi.
Sắc mặt của một chuyên gia hơi trắng bệch nói.
- Thật sao?
Cô ta cảm thấy mình như đang nằm mơ.
- Thật.
Chuyên gia kia nghiêm túc nói.
- Nếu cô không tin có thể đi đến bất cứ bệnh viện nào tiến hành kiểm tra, bất quá tôi phải nói với cô rằng kết quả kiểm tra của chúng tôi tốt hơn bất cứ nơi đâu, nếu có chuyện gì sơ suất có thể đến Y Viện Hoàng Gia Thụy Điển tìm tôi.
Cô ta nghe vậy giật mình rồi sau đó khóc rống lên.
Khóc tê tâm kiệt phế, khóc xối xả như mưa như lũ.
Không ai biết rõ mấy năm nay cô chịu khổ tới mức nào.
Đang trong tuyệt vọng nhất Diệp Hạo đã cho cô hi vọng đổi đời.
Một chén Trung Dược đã cứu mạng cô.
Cô ta im lặng nhìn hình ảnh thanh niên cách đó không xa, cô muốn khắc ghi hình bóng đó sâu vào trong lòng.
Vĩnh viễn không bao giờ quên.
Những chuyên gia còn lại đang không ngừng kiểm tra.
Trong quá trình kiểm tra bọn họ đã phải nhìn Diệp Hạo bằng con mắt khác.
- Trung Y thật thần kỳ.
- Quá vĩ đại rồi.
- Vấn đề Tây Y xử lý không được nhưng Trung Y lại có thể dễ dàng làm được.
- Mọi người không để ý đến những chén thuốc kia sao?
Theo lời một chuyên gia J Quốc nói mọi người đều quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mất nồi đất lớn ở đằng kia.
- Nếu có thể lấy được một chút thuốc trong đó chúng ta có thể trở thành tỉ phú a.
Hai mắt của một vị chuyên gia nóng bỏng nói.
Xác thực là như vậy.
Một chén thuốc có thể trị được mọi loại bệnh tật trên thế gian.
Nhưng nghĩ một chuyện, còn làm như thế nào lại là một vấn đề khác.
Mà ngay lúc này, ba thanh niên từ trong đám người lao ra hướng về mấy cái nồi đất, sau đó hô to.
- Những chén thuốc này là bảo bối có giá trị liên thành, các người còn không mau mau đoạt lấy chúng, còn đứng đó làm gì?
Nghe 3 tên này nói thế, trong lòng một vài người bệnh bắt đầu rục rịch.
Trương Lan đứng bên người Diệp Hạo đã nhanh chóng hành động.
Cố như hóa thành một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt 3 tên kia, khoát tay một cái tát thẳng mặt ba tên không biết sống chết này, rồi húc một tên văng lên giữa không trung, hai tên còn lại được cô nàng tặng kèm cho một cước, đạp chúng lăn ra mấy chục mét.
Khi cả 3 tên rơi xuống đất đều oa oa phun ra một búm máu.
- Bắt 3 thằng này đến cục cảnh sát.
Lúc này 6 vị bảo an mới như lang như hổ vọt tới.
- Chờ đã, tôi sai rồi mong có thể bỏ qua cho tôi lần này, được không?
- Tôi bị giựt kinh phong, van cầu anh cứu tôi.
- Để chúng tôi uống một chén thuốc rồi hãy mang chúng tôi đến cục cảnh sát, được không?.
3 thanh niên vội vàng cầu khẩn.
- Các người xứng sao?
Trương Lan lạnh lùng liếc chúng một cái quát.
Sáu bảo an lập tức minh bạch ý tứ Trương Lan, cúi xuống nắm lấy 3 tên đang nằm trên mặt đất kéo đi.
Trong lúc nhất thời ánh mắt toàn trường phải thay đổi nhìn Trương Lan.
- Một tát vả 3 tên thành đầu heo, không biết cô bé luyện công phu gì a?
- Cái này mới gọi là Công Phu Trung Quốc chân chính nha.
- Thì ra cái mà chúng ta thường nhìn thấy chỉ là da lông.
Trương Lan coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đứng bên người Diệp Hạo.
Hứa Manh Manh giống như vừa được nhìn thấy một Trương Lan khác.
- Trương Lan, cô lợi hại thật.
- Cũng thường thôi.
- Tôi giờ mới hiểu lý do vì sao cô tiến cảnh nhanh hơn tôi rồi.
Hưa Manh Manh như thế nào còn không biết chuyện nữa, khẳng định Trương Lan đã sớm nắm giữ được Nội Lực, nếu không nhờ vào nó, Ngân Châm Điểm Huyệt của cô ta sao lại dẫn trước mình nhanh đến như vậy được?
Đợi đến khi bệnh nhân cuối cùng uống qua, bên trong các nồi đất chỉ còn lại một chút xíu cặn bã.
- Trương Lan, rót đầy bình ngọc này đi.
Diệp Hạo lấy trong ba lô ra một cái bình ngọc.
Trương Lan và Hứa Manh Manh vội vàng rót đầy thuốc vào trong bình ngọc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]