Chương trước
Chương sau
Thiên Biến Vạn Hóa

- ---------------------------------

Trong mắt Diệp Hạo đầy vẻ mờ mịt.

- Uy lực Ngộ Đạo Nguyên Thạch như thế nào?

Lúc này, Thanh Hư mỉm cười hỏi thăm.

- Tôi cảm giác mình tựa hồ đắm chìm trong Đại Đạo Hải Dương.

Diệp Hạo chần chờ một lúc rồi nói bản thân cảm giác ra.

- Có lẽ ngươi không biết ngươi đã ngộ đạo sáu canh giờ?

Thanh Hư nhìn Diệp Hạo cười nói

- Sáu canh giờ?

Diệp Hạo giật mình hỏi lại.

- Ngươi phải biết Ngũ Phẩm Ngộ Đạo Thạch cũng chỉ cần thời gian một canh giờ mà thôi.

Thanh Hư nói đến nơi này dừng một chút

- Có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?

- Tôi không hiểu ý tiền bối.

- Cửu Đại Mệnh Tinh, không, hiện tại chỉ có Bát Đại Mệnh Tinh, mà Bát Đại Mệnh Tinh vậy mà không có ngươi.

Thanh Hư nghiêm túc lên tiếng.

- Tiền bối người cái này đều có thể diễn giải sao?

- Không được nói sang chuyện khác.

- Tiền bối tin tưởng trên đời này có Thần không?

- Thần vẫn luôn là một truyền thuyết.

Thanh Hư trầm ngâm một chút rồi trả lời.

- Bởi vì thiên địa vạn vật đều dưới Thiên Đạo Quy Tắc, nhưng tại thời điểm định nghĩa Thần, Thần có nghĩa là siêu thoát Thiên Đạo.

- Tiền bối cảm thấy tư chất tôi như thế nào?

- Linh Căn siêu việt.

- Tôi nếu nói cho ngài lúc trước Linh căn tôi chỉ xứng vứt rác, ngài tin tưởng không?

Ánh mắt Thanh Hư lóe lên một cái nói:

- Xác thực.

- Có tiện nói cặn kẽ một chút hay không?

Diệp Hạo hơi suy nghĩ một chút rồi nói những chuyện bản thân đã trải qua cho Thanh Hư nghe.

Dù Thanh Hư kiến thức rộng rãi cũng bị những chuyện của Diệp Hạo làm cho thất kinh.

- Ta không biết vị kia có phải Thần chân chính không, nhưng ta suy đoán dù không phải Thần cũng thuộc hạng Tiên đỉnh tiêm.

Thanh hư trầm ngâm thật lâu, sau đó chậm rãi nói.

Diệp Hạo trầm mặc không nói.

- Nếu ngươi dính đến vị Thần kia, ta thật không tốt khi có ý muốn thu ngươi làm đồ đệ. Thanh Hư nói tiếp.

Diệp Hạo có một loại xúc động.

Trước đó Diệp Hạo cường điệu vị Thần kia còn đến tìm mình vì lo lắng Thanh Hư sẽ gây bất lợi cho bản thân hắn.

Thế nhưng ai có thể nghĩ tới loại kết quả này.

- Bất quá…Ta lại có thể truyền Thần Thông tâm đắc nhất cho ngươi.

Thanh Hư câu nói này làm cho Diệp Hạo một cảm giác hy vọng.

- Thần Thông gì ạ?

Diệp Hạo vội vàng hỏi.

- Thiên Biến Vạn Hóa.

Thanh Hư nói khẽ

- Thiên Biến Vạn Hóa?

Diệp Hạo khẽ giật mình lặp lại bốn chữ.

- Nếu tu luyện Thiên Biến Vạn Hóa đến cực hạn ngươi có thể hóa thành Thượng Cổ Côn Bằng, có thể chu du khắp thế giới.

- Côn Bằng?

Diệp Hạo giật mình.

Diệp Hạo biết rất rõ Côn Bằng có bao nhiêu cường hãn.

Vị này trong Thời Đại Thượng Cổ là một trong những Hung Thú nổi danh hiển hách nhất!

- Tiền bối tu luyện đến loại trình độ này sao?

- Cái này…cái này… ừm…không….không có.

Trên mặt Thanh Hư lộ ra một tia xấu hổ, bất quá Bản Tôn có hay không tu luyện đến loại cấp độ này không ta cũng không biết.

- Được rồi.

- Ngươi phải biết khí tức mỗi người đều cố định, nhưng Thiên Biến Vạn Hóa lại có thể cải biến khí tứca một người, nếu ngươi hóa thành một con chim, trên người ngươi chỉ có khí tức của phi điểu mà thôi. Trừ phi tu vi cảnh giới vượt qua xa ngươi, nếu không căn bản không có khả năng nhìn thấu.

- Cái này ngược lại có thể chạy giữ mạng.

Thanh hư khinh bỉ nhìn Diệp Hạo một cái:

- Ngươi tu luyện Thiên Biến Vạn Hóa chỉ vì chạy trốn sao?

- Đương nhiên không phải.

Đồ đần đều biết rõ nên trả lời như thế nào.

- Ta cho ngươi biết, nếu ngươi tu luyện Thiên Biến Vạn Hóa đến giai đoạn thứ hai đã có thể hóa thành kẻ khác, tỉ như ngươi chán ghét tu sĩ nào mà nói ngươi có thể hóa hắn thành một con chó.

- Cái này.

- Đương nhiên điều kiện tiên quyết là tu vi đối phương không bằng ngươi hoặc đánh mất năng lực hành động.

- Tôi muốn học.

Nghe được như thế, Diệp Hạo kinh hỉ đồng ý.

- Vậy bây giờ bắt đầu đi.

Thanh Hư nhìn Diệp Hạo một cái, rồi trầm giọng nói.

Theo Thanh Hư truyền đạt từng cái từng cái pháp quyết, sắc mặt Diệp Hạo dần dần trở nên ngưng trọng.

Hắn ý thức được pháp quyết Thiên Biến Vạn Hóa luận cấp bậc không kém gì Tinh Thần Kiếm Quyết cả.

Dù lấy tư chất Diệp Hạo, trong thời gian ngắn cũng không đủ để nắm giữ Thiên Biến Vạn Hóa này.

Thanh Hư thấy một màn này trực tiếp đưa cho Diệp Hạo thêm một khối Ngộ Đạo Thạch.

- Cảm ngộ a.

- Vãi… Người không phải nói mỗi người chỉ dùng một khối sao?

Diệp Hạo nói xong câu hỏi này, lại có cảm giác một tự tát mình một cái a.

Thành thật như thế làm cái gì không biết?

Lỡ như Thanh Hư giận không đưa Ngộ Đạo Thạch nữa thì sao?

- Thế nhưng ngươi hiện tại là truyền nhân Thanh Hư ta.

Thanh Hư ngạo nghễ đáp lời.

Diệp Hạo nghe được Thanh Hư nói vậy, không chút do dự mà giữ khối Ngộ Đạo Thạch trong tay.

Theo thần niệm Diệp Hạo rơi vào trong khối thạch, bên trong thức hải hắn vang lên từng đợt đạo âm.

Trong từng đợt đạo âm truyền vào, tư duy Diệp Hạo ngày càng rõ ràng minh mẫn.

Diệp Hạo không dám lãng phí một tơ thời gian nào cảm Ngộ Thiên Biến Vạn Hóa.

Ước chừng mộkhắc đồng hồ đi qua, trong mắt Diệp Hạo khôi phục lại sự trong sáng.

- Thời gian này cũng quá ngắn a?

Diệp Hạo có chút bất mãn nói.

- Ngươi có biết ta cho ngươi Tam Phẩm Ngộ Đạo Thạch không?

Thanh Hư vừa cười hỏi:

- Có lẽ ngài không biết Nhất Phẩm Ngộ Đạo Thạch tôi chỉ cần 1 phút a.

- Được rồi.

- Hiện tại cảm ngộ thế nào?

- Còn có một vài vấn đề chi tiết.

- Ngươi nói.

Theo Diệp Hạo nói ra các vấn đề, Thanh Hư bắt đầu kiên nhẫn giải đáp.

- Ta lại cho ngươi một khối Tam Phẩm Ngộ Đạo Thạch, cái Thiên Biến Vạn Hóa này ngươi có thể nhập môn.

Thanh hư nói xong, đưa thêm cho Diệp Hạo một khối Ngộ Đạo Thạch.

Diệp Hạo vội vàng tiếp lấy.

Với ai khách khí cũng không thể cùng vị này khách khí, như vậy không tốt hí hí.



Tinh thần Diệp Hạo khẽ động liền hóa thành ong bay lên giữa không trung.

Thanh Hư thấy thế hơi nhẹ gật đầu.

Thanh Hư rất rõ ràng, Diệp Hạo có thể trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tu luyện thần thông Thiên Biến Vạn Hóa nhập môn, ngoại trừ công lao hai khối Ngộ Đạo Thạch, lý do trọng yếu nhất là tư chất nghịch thiên của hắn.

Diệp hạo lượn vài vòng giữa không trung rồi hóa thành hình người.

- Đa tạ tiền bối truyền dạy.

Diệp hạo một mực cung kính bái tạ hướng về Thanh Hư.

Thanh Hư mỉm cười gật đầu:

- Gặp nhau tất là duyên, đến lúc ngươi nên rời đi.

- Ta còn muốn ở lại Thanh Đồng Tiên điện 1 đoạn thời gian nữa.

Thanh Hư lắc đầu

- Như vậy, trước khi tiền bối rời đi có thể đưa ta mấy khối Ngộ Đạo Thạch hay không?

Diệp Hạo chần chừ một lúc rồi hỏi.

Nhìn vẻ Diệp Hạo khẩn cầu, Thanh Hư nhẹ gật đầu đáp ứng:

- Tam phẩm Ngộ Đạo Thạch trở lên không thể động.

- Bao quát tam phẩm sao?

- Ngươi cứ nói đi?

- Được rồi.

Sau một khắc không gian biến ảo, Diệp Hạo xuất hiện dưới chân Thanh Sơn.

Mà lúc này ở đây đã không còn ai.

- Tiền bối, bọn họ đi đâu hết rồi?

- Bọn họ đang ở dưới chân núi.

Theo lấy tay Thanh Hư khẽ vẫy, Diệp Hạo mới chú ý đến việc tiền bối trước mặt mình có thể ngăn trở không gian a.

- Không gian chi thuật đây sao?

- Không sai.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi bước tới phía trước, kế đó một con đường bằng phẳng liền xuất hiện giữa không trung.

Thanh Hư mở to hai mắt thốt lên.

- Không gian phù hiện, sao có thể…?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.