Chương trước
Chương sau
Đệ tử Long Hổ Sơn

- ---------------------------------

Trương Kình Tung thấy Diệp Hạo đi tới, thở dài một hơi.

- Ông chủ đang ở trong này.

Trương Kình Tùng chỉ căn phòng trước mặt.

Không cần Trương Kình Tùng nói, Diệp Hạo cũng biết rõ trong phòng này.

Đùng một tiếng, thần niệm Diệp Hạo đánh tới cấm chế trước căn phòng, cấm chế lập tức bị xé rách.

Sau một khắc, Diệp Hạo thấy một cảnh muốn rách cả mí mắt.

Hắn thấy một thanh niên đang nằm sấp phía trên một cô gái rồi chăm chú đẩy xe bò.

Còn cô gái kia không ngừng khóc lóc, cầu xin hắn, nhưng mà vô dụng.

- Chết tiệc.

Diệp Hạo không nghĩ nhiều, xuất thần niệm đánh mạnh về phía thanh niên, tên nọ hét thảm một tiếng, miệng phung ra một ngụm máu tươi.

Diệp Hạo bước nhanh đến, dùng chân đạp thật mạnh vào tiểu đệ giữa hai chân hắn.

Thanh niên kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thổng khổ ôm phía dưới kêu la thảm thiết.

Diệp Hạo lấy quần áo gần đó đưa cho cô gái mặc lên.

- Xin lỗi, để cô phải chịu khổ rồi.

Diệp Hạo nhìn cô gái bị lăng nhục, thương tiếc nói.

Cô gái kia bị dọa sợ.

Cô không ngừng run rẩy, nước mắt chảy ra liên tục.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt Diệp Hạo càng tức giận, hắn lấy tay túm tóc tên kia, sau đó hung hăng tát lên mặt hắn.

Một cái!

Hai cái!

Mười cái!

Thanh niên kia không ngừng kêu thảm.

Khi hắn ý thức được Diệp Hạo muốn giết mình mới vội vàng lên tiếng:

- Dừng tay, tao là đệ tử Long Hổ Sơn.

- Long Hổ Sơn.

Diệp Hạo dừng lại.

Bên trong Ba Tông Lục Môn, Long Hổ Sơn là một trong Lục Môn đó.

- Long Hổ Sơn đều có loại rác rưởi giống như mày sao?

Diệp Hạo rét lạnh nhìn chằm chằm thanh niên, hỏi.

- Sư phụ của tao là Trưởng Lão của Long Hổ Sơn.

Thanh niên kia vội đáp lời.

- Đệ tử Long Hổ Sơn thì có thể làm bậy hả?

- Tao…

Thanh niên kia định nói gì nữa nhưng không nói ra lời, Diệp Hạo nhìn các cô gái đứng xung quanh phòng, nói:

- Các người ra ngoài hết đi.

Trương Kình Tùng vội vàng mang theo các cô gái ra ngoài.

Diệp Hạo vung tay lên bố trí một cái cấm chế ở cửa vào.

- Mày muốn làm gì?

Thanh niên kia nhìn thấy sát ý trong mắt Diệp Hạo, sợ hãi biến sắc.

- Mày nói thử đi?

Diệp Hạo nói xong, trong tay hiện lên một hào quang màu đen.

- Mày điên rồi.

Thanh niên kia nổi giận gầm lên.

- Chỉ vì một người bình thường mà mày muốn tao đền mạng sao?

- Đừng quên, mày cũng là từ người bình thường từng bước tu luyện lên.

Diệp Hạo nói xong đảnh vào ngực thanh niên kia.

Vạn Thọ Quyết!

Lúc Diệp Hạo vận chuyển Vạn Thọ Quyết, tóc đen trên đầu thanh niên trắng dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đồng thời, da của hắn cũng dần dần nhăn nheo, mí mắt cũng cụp xuống.

- Mày… Mày đang làm cái gì?

Diệp Hạo không trả lời, hắn vẫn tiếp tục hấp thu năng lượng sinh mệnh của tên cầm thú náy.

Khoảng hơn mười lăm hô hấp, thanh niên lúc nãy giờ chỉ còn lại da bọc xương.

Tinh hoa huyết nhục toàn thân đều bị Diệp Hạo hấp thu hết.

Diệp Hạo cảm thấy tu vi bản thân đang nâng lên với tốc độ cực nhanh, chốc lát đã sắp đạt đến Phân Thân Cảnh Tầng Hai.

- Cái này… không ngờ bá đạo như vậy a.

Diệp Hạo kinh hỉ lên tiếng.

Nhưng Diệp Hạo rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Hắn vung tay lên, một ngọn lửa bay ra thiêu đốt sạch sẽ mọi dấu vết của thanh niên.

Diệp Hạo đứng đó một lát mới lấy điện thoại gọi cho Hiểu Minh.

Không lâu sau, Hiểu Minh vội vả chạy tới.

- Có chuyện gì xảy ra?

Hiểu Minh nhìn Diệp Hạo, ngưng trọng hỏi.

- Tôi mới giết một đệ tử của Long Hổ Môn.

Diệp Hạo nói thật với hắn.

- Cái gì?

Hiểu Minh kinh hãi thốt thành tiếng.

Hiểu Minh nhìn chằm chằm Diệp Hạo một lúc mới hỏi:

- Tại sao cậu muốn giết hắn?

Diệp Hạo kể lại việc vừa xảy ra cho hắn nghe.

- Nên giết.

Hiểu Minh tức giận quát.

Nhưng mà, Hiểu Minh lại cười khổ.

- Nhưng cậu không nên giết hắn.

- Anh cũng bả nên nên giết còn gì.

- Những chuyện như này nên để cho Long Hổ Môn thẩm vấn.

- Anh cảm thấy Long Hổ Môn sẽ giết hắn à?

- Chuyện này.

Hiểu Minh trầm mặc xuống thật lâu sau, mới nói tiếp:

- Chuyện này có đánh chết cậu cũng không được nói ra nhé.

- Hả?

- Ngàn vạn lần không được thừa nhận.

- Còn lại mọi chuyện để tôi xử lý.

Hiểu mình trầm giọng nhắc nhở.

- Tốt.

Hiểu Minh vừa rời đi không lâu, một khí tức kinh khủng ập đến nơi này. Sau đó, Diệp Hạo nhìn thấy một người đàn ông mặc Đạo Bào xuất hiện trước mặt mình.

- Đệ tử Hỏa Liệt của ta ở đâu?

- Không biết.

- Đệ tử ta trước khi chết đã ở chỗ này, mà ở đây chỉ có một người là ngươi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói:

- Ta khuyên cậu thành thật nói với ta, nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

- Vậy ông xuất thủ thử xem?

Người đàn ông vừa nói xong, một giọng nói băng lãnh vang lên. Sau đó, Mai Doãn Tuyết mặc áo lông từ trên trời bay xuống.

- Mai Doãn Tuyết.

Người đàn ông khẽ giật mình nói.

Hắn không ngờ cô ta sẽ xuất hiện ở đây.

Mai Doãn Tuyết nhìn Diệp Hạo, nói:

- Người có phải do cậu giết hay không?

- Diệp Hạo im lặng.

- Mặc kệ có phải do cậu giết hay không, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.

- Là tôi giết.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút vẫn nói thật.

- Quả nhiên do cậu giết.

Người đàn ông nhìn Diệp Hạo, ánh mắt hắn như muốn giết người.

- Hắn nên giết, cũng đáng chết.

Diệp Hạo không sợ trung niên vẫn nói ra ý kiến của mình.

- Cậu nói cái gì?

Người đàn ông giận tím mặt.

- Trương Kình Tùng.

Diệp Hạo dùng thần niệm của mình gọi Trương Kình Tùng đến.

Hắn nhìn thấy giữa bầu trời đang lơ lửng một nam một nữ, hai chân rung cầm cập.

Mẹ nó.

Sao có nhiều tu sĩ như vậy?

- Ông chủ, có chuyện gì?

- Lấy video theo dõi của căn phòng này ra cho tôi.

- Vâng.

Hội Sở Bồng Lai chỗ nào cũng có camera giám sát, có thể nói không có góc chết nào.

Rất nhanh, người đàn ông kia và Mai Doãn Tuyết đã nhìn thấy đệ tự của hắn phách lối tùy ý như thế nào. Nhìn hắn cưỡng ép lăng nhục cô gái dù cho cô ta kêu gào thảm thiết như thế nào.

- Nên giết.

Mai Doãn Tuyết tức giận, toàn thân đều run rẩy.

Sắc mặc trung niên kia cũng không dễ nhìn.

Hắn không nghĩ tới đệ tử của mình lại làm những chuyện như vậy.

- Nghe danh Long Hổ Sơn là danh môn chính phái, nếu tiền bối người nhìn thấy cảnh như thế này, người nói xem người sẽ làm như thế nào?

Diệp Hạo không ngần ngại hỏi lại trung niên.

Hắn trầm ngâm một chút rồi khẽ thở dài.

- Chuyện này do Hỏa Liệt gieo gió gặt bão, được rồi, chuyện này dừng tại đây.

Người nọ không ngờ nói ra lời nằm ngoài dự đoán của Diệp Hạo.

- Tiền bối cao thượng.

- Cao thượng cái rắm, nếu không phải có tôi cho cậu chỗ dựa, sợ rằng hắn đã dùng một bàn tay đập chết cậu.

Mai Doãn Tuyết nhếch miệng cười nói.

- Mai Doạn Tuyết, cô nghĩ lão phu là loại người thế à?

Trung niên tức giận quát.

- Dù sao, tôi cũng cảm thấy Long Hổ Sơn các người đều dối trá!

- Long Hổ Sơn chúng tôi dối trá sao có thể so được với Bế Nguyệt Tông các cô.

- Lão già chết tiệc, ông nói cái gì?

Mai Doãn Tuyết cũng nổi giận.

- Cô.

Người đàn ông tức giận run rẩy.

Xét về tu vi, Mai Doãn Tuyết sao có thể là đối thủ của ông ta, nhưng ông ta có thể xuất thủ với nàng ta sao?

Cho dù như thế nào hắn cũng là trưởng bối của Mai Doãn Tuyết, muốn xuất thủ cũng phải là thế hệ trẻ của Long Hổ Sơn mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.