Dĩ Võ Nhập Đạo
- ----------------------------------------------------
- Đúng vậy.
Người phóng viên kia thấy Diệp Hạo hỏi mình nên vội vàng chen lấn tới.
- Tôi nghĩ rằng bất kỳ một người Trung Quốc nào biết suy nghĩ sẽ không quên cừu hận năm mươi năm trước.
Diệp Hạo nhìn người phóng viên này nói:
- Bây giờ, anh có thể ở đây nói hưu nói vượn không phải bởi vì cậu cố gắng bao nhiêu, mà bởi vì vô số người Trung Quốc đã dũng mãnh hy sinh tính mạng để đổi về.
- Tôi không biết vì sao anh có thể quỳ gối trước J Quốc, nhưng tôi phải nhắc anh một câu, không nên lấy đề tài này hỏi tôi.
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn anh ta.
- Nếu cả quốc thù cũng quên, anh không xứng làm người Trung Quốc.
Nói xong, Diệp Hạo vòng qua người nọ mà đi ra ngoài.
Các phóng viên khác vẫn còn đang khiếp sợ.
Không ai nghĩ rằng Diệp Hạo đột nhiên lại nổi khùng như thế.
Lúc bọn họ định thần lại mới phát hiện Diệp Hạo đã rời đi rồi.
…
- Có phải em chưa dùng toàn lực?
Trong xe, Lãnh Tuyết vừa lái xe vừa hỏi Diệp Hạo.
- Không phải cô đã thấy đó sao?
Diệp Hạo cười đáp.
- Em có biết cuộc tranh tài vừa rồi sẽ làm cả thế giới khiếp sợ.
- Cho nên em sẽ biết mất một thời gian.
- Em không muốn được nổi tiếng hả?
- Đúng...
- Vậy sao em ra mặt làm gì?
- Bởi vì trước khi rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-toan-nang-hoc-sinh/3257353/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.