Sự nhắc nhở của Chu Soái mới làm các học sinh còn lại chú ý, lúc này họ mới nhìn thấy sự hiện diện của Khinh Y
- Có cảm giác như Khinh Y không có mặt ở đây vậy!
Ninh Huyên cười duyên lên tiếng trêu chọc.
- Khinh Y có thể ký tên cho tôi được không?
Chu Soái vội vàng nói.
- Mày biết chơi cờ vây?
Diệp Hạo hoài nghi hỏi.
- Tao có đến Cờ Vây Xã làm việc đó cu?
Chu Soái nhìn Diệp Hạo một cái rồi nói tiếp.
- Nhìn qua đã biết mà đốt đặc hậu môn về môn này rồi!
Khóe miệng Khinh Y khẽ nhếch.
Diệp Hạo mà không biết chơi cờ vây? Đùa gì vậy không biết
Diệp Hạo nhìn qua Khinh Y mỉm cười rồi rời đi.
Lam Tiểu Điệp lên tiếng hỏi.
- Diệp Hạo đây là?
- Rời đi thôi!
Chu Uyển Thanh nhẹ giọng nói, Lam Tiểu Điệp cũng đoán trước được.
- Ừm?
- Có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không?
- Chu tiểu thư cứ nói.
- Diệp Hạo và cô không cùng một thế giới.
- Ý cô là?
- Nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay
Nói xong, Chu Uyển Thanh xoay người rời đi.
Diệp Hạo rời KTV mờ mịt không biết đi đâu nên tàn tàn đi trong mục đích.
Yêu Ma Quỷ Quái ngày càng lộng hành, Diệp Hạo đi tới trước một con hẻm rồi dừng lại, hắn cảm thấy Yêu Khí đang tỏa ra từ bên trong.
Thân ảnh Diệp Hạo lóe lên vài cái rồi tiến vào trong đó, hắn liếc mắt thấy được một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm, tên nam tử không hề phát giác ra thọ nguyên của mình đang bị hút đi.
Qua vài lần hô hấp, Diệp Hạo mới nhàn nhạt cất tiếng.
- Ngươi muốn hút hết thọ nguyên của hắn sao?
Nử tử kia nghe thế nhất thời dứt khỏi người thanh niên, con ngươi cô co rụt lại kinh ngạc nhìn Diệp Hạo:
- Ngươi là ai?.
- Tên kia nhìn qua đã biết không phải thứ tốt gì, nếu ngươi chỉ hút một chút thọ nguyên của hắn, ta cũng không quan tâm, nhưng với cái đà này, ta không thể không đứng ra.
Diệp Hảo thản nhiên đáp.
- Xen vào việc người khác sẽ khiến ngươi trả giá rất đắc đấy.
Thanh âm nữ tử vừa vang lên, sau lưng cố xuất hiện một ít lông trắng, cùng lúc đó hai cái răng nanh lộ ra, lóe lên từng đạo hàn quang.
- Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ.
Thần niệm Diệp Hạo khẽ động nhanh chóng giam cầm nữ tử tại chỗ, tiếp đó, một đạo kinh lôi bổ lên người cô nàng.
Nữ tử kêu thảm một tiếng rồi co rút dưới mặt đất, sau đó biến thành một con chồn lớn.
- Cái này….. này…
Thanh niên kế bên nhìn thấy cảnh này, bị dọa muốn tè ra quần, sau đó lăn ra bất tỉnh.
Thần niệm khẽ động, Diệp Hạo thu con chồn vào túi Càn Khôn.
Con chồn to đùng thế này không thích hợp xuất hiện ở đây.
Giải quyết xong, Diệp Hạo tiếp tục đi tuần tra.
Hắn giờ như một sứ giả của chính đạo, đi dạo xung quanh các nơi tiện tay chém giết một vài tà ma ngoại đạo muốn làm hại mọi người.
Thời điểm giải quyết được tên thứ chín, Diệp Hạo mới quay trở về biệt thự, cùng lúc đó, hắn phát hiện một thân ảnh đang truy đuổi theo một người.
- Thiều Hoa…
Diệp Hạo khẽ giật mình.
Hắn không ngờ việc gặp Thiều Hoa ở đây.
Thân ảnh Diệp Hảo dần biến mất, tiềm hành theo sau cô nàng.
- Quang Minh Thánh Đường chúng ta đến Ma Đô không ảnh hưởng đến trật tự của các người, điều này ta đã nói rồi mà.
Một trung niên bị Thiều Hoa truy đuổi gấp gáp lên tiếng.
- Trung Quốc là cấm địa, các ngươi phải hiểu rõ chứ.
Thiều Hoa lạnh lùng quát.
- Nhưng Võ Sĩ các cô lại có thể đến Tây Âu bọn ta.
- Đó là vinh hạnh của các ông.
- Cô…
Trung niên vừa nói đến đây, nghe thấy một âm thanh phá không đang lao đến, tiếp đó trong tay hắn liền xuất hiện một bạch sắc quang tráo, bao phủ thân thể hắn vào trong.
Thiều Hoa cầm một tahnh chủy thủ trong tay, đánh ra vào đạo tấn công nhưng không thể phá được lớp phòng ngự kia.
- Chịu chết đi!
Không thể nói, Thiều Hoa sát tính rất nặng.
Bới vì các chiêu thức của cô đều nhắm vào các bộ vị yếu hại của đối phương.
Song phương người tới ta lui, giao thủ gần trăm chiêu, ngón tay Thiều Hoa hóa thành kiếm chỉ đâm xuyên qua ngực của trung niên Tây Âu.
Trung niên kia tay bưng ngực mình, nhìn chằm chằm Thiều Hoa nói.
- Ít ngày tới Thánh Đường Giáo Chủ sẽ tự mình đến đây!
Giáo Chủ?
Vài tia sát cơ lóe lên trong mắt Thiều Hoa.
- Ông cảm thấy tôi sẽ sợ à?
- Giáo Chủ đại nhân sẽ báo thù cho tôi.
Trung niên nói xong, phun ra một búng máu.
- Điều kiện tiên quyết là hắn phải có bản sự đó đã.
Thiều Hoa rút ngón tay ra, lạnh lùng nói.
Ánh mắt trung niên nhân từ từ ảm đạm rồi ngã xuống đường.
Thiều Hoa nhanh chóng rắc một chút bột phấn lên người hắn, không ngờ xác đối phương đang tan biến bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hóa Thi Phấn!.
- Theo ta biết, tu vi Giáo Chủ Quang Minh Thánh Đường là Phiên Hải Cảnh a?
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bốn phía.
Lúc Thiều Hoa nghe được dâm thanh này liền lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hải.
- Tiền bối.
- Ừ…
- Tiền bối nói không sai, tu vi Giáo Chủ Quang Minh Thánh Đường đang ở Phiên Hải Cảnh.
- Ngươi có năng lực ứng phó?
- Không có.!
Thiều Hoa sở dĩ không sợ vì trong Cục Võ Đạo vẫn còn cao thủ.
- Cái này cho ngươi…
Diệp Hạo vừa dứt lời, ném một hộp gầm cho Thiêu Hoa.
Vừa mở nó ra, Thiều Hoa cảm thầy Linh Lực cực kỳ tinh thuần bên trong.
- Cái này ….này…?
Thiều Hoa hoảng sợ không nói lên lời.
- Đây là Trung Phẩm Linh Thạch.
Diệp Hạ nhẹ giọng nói.
- Nhớ lấy không được tiết lộ ra ngoài, nếu không, có thể dẫn họa sát thân.
Nghe vậy Thiều Hoa ngay lập tức khép hộp gấm lại.
- Ở đây có 10 khỏa Trung Phẩm Linh Thạch ta nghĩ có thể nhanh chóng đưa tu vi cô lên Phiên Hải Cảnh trung kỳ.
- Còn có lần sau gặp thế lực cấp bậc ngang nhau nên gọi người tới giúp.
Diệp Hạo thầm nhắc nhở Thiều Hoa.
- Đa tạ tiền bối quan tâm!
Không có âm thanh đáp lại.
- Tiền bối.
Thiều Hoa kêu lên mấy tiếng dò xét nhưng không có hồi đáp, nàng minh bạch Diệp Hạo đã rời đi.
- Không biết vị tiền bối kia trong như thế nào?
Thiều Hoa có cảm giác tuổi của Diệp Hạo không lớn.
Diệp Hạo vể thẳng đến biệt thự.
Ngay khi vừa về nhà, hắn lập tức kiểm tra việc tu luyện của Đường Phiên Phiên, không thể không nói tốc độ tu luyện của Thượng Phẩm Linh Căn rất nhanh. Vừa không được bao lâu, Đường Phiên Phiên cơ hồ đều nắm giữ mọi thứ.
Sau đó Diệp Hạo truyền cho cô Thiên Lôi Quyết cùng Bố Vũ Quyết.
Ba ngày trôi qua…
Ba ngày này, Diệp Hạo cảm thấy khoảng cách đến Luyện Hồn Cảnh Tầng ba ngày càng gần.
Hiện tại, Diệp Hạo đã không còn cần Hạ Phẩm Linh Thạch để tu luyện.
Cái này không phải do hắn xa xỉ, mà do hắn có quá nhiều Trung Phẩm Linh Thạch, nên không lý do gì dùng Hạ Phẩm Linh Thạch nữa cả.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Diệp Hạo phải tạm ngừng quá trình tu luyện.
Ấn nút trả lời, bên kia vang lên âm thanh của Lãnh Tuyết
- Diệp Hạo, em có rảnh không?
- Có chuyện gì thế cô?
- Hôm nay Đại học Sankt- Peterburg có chuyến viếng thăm đến trường chúng ta.
- Điều này hình như không liên quan đến em nha.
- Cậu là đại biểu của trường đấy.
- Lãnh Tuyết à, cô đừng đùa có được không?
- Ai rảnh đùa với em làm gì!
- Chuyện làm đại biểu này em không có hứng thú.
Diệp Hạo cự tuyệt.
- Khi nào đến thời điểm giao lưu học thuật thì hãy liên lạc với em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]