Khuôn mặt xinh đẹp của Khinh Y trên lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Uyển Thanh, cậu cũng không cần trêu ghẹo mình vậy chứ.
- Diệp Hạo, cậu thật không biết Khinh Y?
Chu Uyển Thanh cười tủm tỉm nhìn Diệp Hạo hỏi.
- Không biết thật!
Diệp Hạo mờ mịt đáp lời.
Sao thế? Khinh Y rất nổi tiếng hả?
- Khinh Y là danh thủ cờ vây quốc gia nha.
- Danh thủ quốc gia?
Diệp Hạo nghe thế, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Phải biết không phải ai cũng có tư cách được trở thành danh thủ quốc gia đâu.
Muốn nhận được danh xưng đáng tự hào này, cần đồng thời đánh bại bốn cao thủ cấp chín trong cùng bộ môn.
- Nếu được, cho tại hạ giao lưu vài ván a.
Diệp Hạo trầm mặc một chút rồi nói với Khinh Y.
- Không biết cậu có cầm cự được 20 nước không, hihi?
Chu Uyển Thanh cười ha ha.
- Một khi nói đến chuyện môn, cô bé không biết nương tay đâu nha!
- Cô tin tôi có thể ngược Khinh Y không?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Chu Uyển Thanh nói.
- Không tin.
Chu Uyển Thanh sao tin được chuyện hoang đường này chứ
Toàn bộ cao thủ cờ vây trong Trung Quốc, số người có thể đánh đồng với Khinh Y chắc chỉ đếm trên lòng bàn tay.
- Nếu tôi ngược được cô ấy, cô nhảy một bài cho tôi xem, được không?
- Chỉ cần cậu có thể thắng, nhảy một bài thì có là gì.
Chu Uyển Thanh không thèm để ý đồng ý.
Bởi vì cô nàng cảm thấy Diệp Hạo không thể chiến thắng a.
- Không biết người đẹp có hứng thú cho tôi đại khai nhãn giới hay không, đánh cờ mồm nhé?
Diệp Hạo nhìn qua nói với Khinh Y.
Thoại âm Diệp Hạo vừa rơi xuống, đám người Chu Uyển Thanh nhìn hắn như quái vật, tên này dám chơi thật.
Cờ vây rất dễ chơi, nhưng muốn tinh thông rất khó nha, mà còn chơi đánh cờ qua miệng nói thôi nữa.
Có hơn 324 nước đi trên bàn cờ vây nha.
- Tôi ra Hắc Tử a.
Khinh Y nhìn Diệp Hạo nói khẽ.
- Ừm, tôi đi Thiên Nguyên.
Diệp Hạo cười nói.
Khinh Y không khỏi giật mình, thế cờ gì đây không biết?
Bên trong bàn cờ vây, trước chiếm thành, sau chiếm một bên cờ, vì cạnh góc bàn là nơi hiểm yếu, không đến mức hai mặt thụ địch, nếu đi Thiên Nguyên trước, căn cơ bất ổn, không thể thành đại khí.
Mà bước đầu tiên của Diệp Hạo lại ra Thiên Nguyên.
- Diệp Hạo, cậu biết chơi cờ vây chứ?
Ninh Huyên chần chờ một chút vẫn hỏi lại, cô nàng cũng biết một hai về nó nha.
Nàng cũng thuộc dạng cao thủ trong việc đánh cờ mồm đó.
- Mời.
Diệp Hạo trả lời mà nhìn Khinh Y nói.
Khinh Y kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo một cái rồi chiếm một điểm cạnh góc.
Theo nước cờ hai bên không ngừng đặt xuống, Ninh Huyên hơi lắc lắc bàn tay mình.
Đại Long bên Diệp Hạo đã bị Khinh Y dồn đến trong góc tường, cô chỉ cần xuống một nước nữa sẽ trảm được Đại Long của hắn.
Thắng bại đã phân.
Khinh Y đặt một điểm xuống Nhất Tử sau đó mỉm cười nhìn Diệp Hạo.
Diệp Hạo cũng khẽ mỉm cười nói.
- Kết thúc.
- Kết thúc.
Khinh Y nhẹ gật đầu.
- Uyển Thanh, đến lượt cô ra nhảy rồi.
Diệp Hạo nhìn qua Chu Uyển Thanh nói.
Lời Diệp Hạo vừa dứt, khuôn mặt Chu Uyển Thanh lộ vẻ kinh ngạc.
- Khinh Y, cậu thua?
- Không có mà.
Khinh Y mở to hai mắt đáp.
- Diệp Hạo, Khinh Y đặt Nhất Tử xuống, Đại Long bên cậu đã bị chém rồi.
Ninh Huyên không nhịn được nói.
- Điều kiện tiên quyết là Khinh Y có cơ hội đó mới được.
Diệp Hạo lắc lắc đầu.
- Thượng Tứ Bình Ngũ.
- Thượng Tứ Bình Ngũ.
Khinh Y đang chờ thời cơ hạ cờ, vẻ ămtj bỗng nhiên hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, bởi vì Diệp Hạo điểm xuống một quân, chúng nháy mắt nối thành một mảnh nuốt hết quân cờ của nàng.
Thua!
Khinh Y minh bạch bản thân đã thua, thua một cách không minh bạch.
Ninh Huyên cũng đang tính toán các thế trên bàn cờ, thời gian dần qua, vẻ mặt cô nàng hiện ra thần sắc chấn động.
- Diệp Hạo, cậu bày ra bố cục này khi nào?
- Bí mật không thể bật mí!
Diệp Hạo cười tủm tỉm từ chối trả lời.
Diệp Hạo tự nhiên không biết chơi cờ vây, nhưng mà Long ca đã mất biết a.
Vị này trong thời gian bị nhốt mấy trăm năm, nhàn rỗi buồn chán không biết làm gì nên nghiên cứu mọi thứ trên đời.
Cờ vây là một trong số đó.
Chu Uyển Thanh giờ mới ý thức được Khinh Y đã thua Diệp Hạo, cô nhìn Diệp Hạo như nhìn quái vật.
- Cậu nói cho tôi biết còn có thứ gì cậu không biết không?
- Cô nói tôi mới nhớ, tôi thật có một việc còn không biết!
- Chuyện gì?
- Sinh con đó, haha!
Chu Uyển Thanh không khỏi đỏ mặt
- Hạ lưu.
- Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà!
Diệp Hạo cười nói.
- Diệp Hạo, làm thêm một ván, được không?
Khinh Y nghiêm túc đề nghị.
- Nói thật cô đừng buồn nhà, kỳ nghệ giữa hai chúng ta chênh lệch rất xa.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cho nên có đánh nữa cũng không có ý tứ gì!
- Khinh Y là danh thủ quốc gia đó nha.
Em gái đầu búi tóc căm giận bất bình bênh bạn mình.
Diệp Hạo mỉm cười không nói.
- Mời Diệp tiên sinh chỉ giáo.
Khinh Y nói khẽ.
Diệp Hạo thấy thần sắc của cô nàng, đã biết bản thân không nên cự tuyệt nữa.
- Cũng được, tôi để cô Tam Tử nhé.
Khinh Y không khỏi biến sắc.
Khi thi đấu cờ vây, cần phải so đấu quân cờ nhiều ít, nếu không có thực lực nghiền ép tính đối thủ, không ai dám nhường số quân cờ cho đối thủ cả?
Mà Diệp Hạo bây giờ lại nói nhường Khinh Y Tam Tử.
Dù Khinh Y tính tình đạm nhiên nhưng giờ trong mắt cũng toát ra vẻ phẫn nộ.
Khinh Y biết kỳ nghệ Diệp Hạo cao siêu, nhưng cô không cảm thấy Diệp Hạo cao hơn mình bao nhiêu cả.
Nàng sở dĩ muốn đánh tiếp cũng bởi vì muốn dò xét Diệp Hạo đến cuối cùng.
Nhưng không ngờ, Diệp Hạo lại xem thường bản thân mình như vậy.
- Nếu cô thấy Tam Tử không đủ, có thể cho cô Ngũ Tử?
Diệp Hạo thăm dò mà nói.
- Cậu… cậu.
Khinh Y chỉ Diệp Hạo nhưng không biết nên nói cái gì.
- Uyển Thanh, cô còn đứng đó làm gì, nhảy một bài nào!
Diệp Hạo nói với Chu Uyển Thanh.
- Diệp Hạo, cậu muốn chọc Khinh Y tức chết mới chịu sao?
Chu Uyển Thanh trừng Diệp Hạo một cái.
- Không có mà, tôi chỉ trình bày sự thật.
Diệp Hạo nhún vai vô tội.
- Khinh Y, cậu cứ để hắn nhương Tam Tử, sau đó hảo hảo mà ngược hắn.
Chu Uyển Thanh đến gần Khinh Y khẽ giọng nói.
Khinh Y cố gắng đè nén tâm tư nói.
- Bắt đầu đi.
- Để cô Tam Tử?
- Ừm.
Trong lòng Khinh Y đã chuẩn bị làm một ván phản kích thật đẹp.
Sau khi nước cờ đầu tiên được bắt đầu, trong mỗi bước đi cô đều suy nghĩ rất kỹ càng mới quyết định, đồng thời cô cũng đang nghiên cứu dụng ý của mỗi nước đi của Diệp Hạo.
Khi Khinh Y đặt con cờ thứ 28 xuống, Diệp Hạo liền cười híp mà nhìn cô, lòng cô lại trầm xuống.
- Tả Thất Bình Bát.
Trong đầu Khinh Y nhanh chóng xem xét bảy quân cờ Diệp Hạo đã đặt ở các góc, lúc này cô mới ngạc nhiên phát hiện Đại Long bên Diệp Hạo dĩ nhiên sống lại.
Đại Long chia quân cờ bên cô ra, tiếp đó làm một màn nuốt chửng.
Thắng bại đã phân!
- Sao cậu làm được?
Khinh Y trợn mắt há hốc mồm hỏi.
- Muốn làm thì làm thôi.
Diệp Hạo nhún vai nói, tiếp đó hắn quay qua nhìn Chu Uyển Thanh.
- Tôi nôi này Uyển Thanh, cô muốn chơi xấu à?
- Cái này…
Chu Uyển Thanh hơi khó xử.
Hình tượng cô đang xây dựng cho mọi người thấy là một tiểu thư khuê các.
Nhưng hiện tại, giờ lại khiêu vũ cùng một nam nhân, dù thế nào cô cũng cảm thấy không được tự nhiên a.
Bất quá ai bảo bản thân cô trước đó đã dám mạnh miệng đánh cược chứ!
Mà ngay khi Chu Uyển Thanh chuẩn bị đáp ứng, Diệp Hạo lại bước nhanh ra ngoài phòng.
Sáu tên vệ sĩ áo đen đang bao vấy đám người Chu Hiển, trong đó có một thanh niên đang phì phì khói quất lấy Chu Hiển.
- Dám động vào ông mày đây, mày có biết ông mày là ai không?
- Các người nếu dám động thủ, chúng tôi sẽ báo cảnh sát a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]