Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

- Thân bất do kỷ, không bằng rời đi.

Minh Nguyệt chỉ biển rộng mênh mông nói:

- Vùi thân trong biển rộng, không phải một lựa chọn rất tốt à?

- Xem ra cô quên mất những lời tôi từng nói với cô rồi.

Diệp Hạo cười nói:

- Tôi từng nói với cô nếu có khó khăn thì có thể tìm tôi.

- Không phải anh muốn biết vì sao tôi muốn nhảy xuống biển sao?

Minh Nguyệt quay người nhìn Diệp Hạo nói.

- Vương Nghiễm Nhiêu cháu ruột Vương gia coi trọng tôi, mà Vương gia là một trong những gia tộc đứng đầu Ma Đô, anh xem một người phụ nữ yếu đuối như tôi phản kháng thế nào đây?

- Trong mắt cô thấy thế mà thôi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười an ủi nàng.

- Tôi không cảm thấy Vương gia mạnh bao nhiêu cả.

Diệp Hạo nói xong, vừa ôm Minh Nguyệt vừa nhẹ nhàng thả người nhảy lên, trong tiếng kinh hô của cô nàng, hai người nhảy xuống mạn thuyền sáu bảy mét.

- Người phụ nữ như cô nên sống cuộc sống thật xinh đẹp và đặc sắc.

Diệp Hạo nói xong, buông tay thả Minh Nguyệt ra, khi hai người vừa tiếp đất, phía xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, sau đó một thanh niên được mấy vệ sĩ bảo vệ đi tới.

Một thanh niên tướng mạo anh tuấn, nhưng sắc mặt anh ta hơi trắng bệch, vừa nhìn đã biết bị rượu và gái vét sạch thân thể.

- Anh là ai?

Vương Nghiễm Nhiêu thấy Diệp Hạo đứng bên cạnh Minh Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Diệp Hạo cười đáp:

- Bạn Minh Nguyệt.

- Minh Nguyệt không cần bạn khác phái.

Lúc này Vương Nghiễm Nhiêu nghiêm mặt lại cảnh cáo.

Từ câu này có thể nhìn ra tính cách của Vương Nghiễm Nhiêu.

Bá đạo!

Anh ta coi Minh Nguyệt là tài sản riêng của bản thân mình.

- Nhưng tôi còn là ông chủ của Minh Nguyệt.

Diệp Hạo cười tủm tỉm đáp lời.

- Ông chủ của Minh Nguyệt?

Vương Nghiễm Nhiêu ngạc nhiên nghi ngờ nhìn lại Minh Nguyệt.

Trong lòng Minh Nguyệt cũng chấn động.

Cô không biết Diệp Hạo trở thành ông chủ của mình từ lúc nào, nhưng vẻ mặt cô không có chút thay đổi coi như ngầm đồng ý.

- Có vấn đề gì sao?

- Nếu em là vợ của anh, nên thay anh quản lý chuyện buôn bán.

Vương Nghiễm Nhiêu lạnh lùng nói.

- Chuyện của hai người đã thành đâu?

Diệp Hạo cười mỉa mai nói.

- Mà ai nói với anh - - Minh Nguyệt muốn gả cho anh ạ?

- Có lẽ anh còn chưa biết hôm nay chúng tôi đính hôn trên du thuyền này.

- Như vậy bây giờ tôi tuyên bố lễ đính hôn của hai người bị hủy bỏ.

- Ha ha, anh cho rằng anh là ai?

- Tôi là Diệp Hạo.

- Diệp Hạo?

Vương Nghiễm Nhiêu cảm thấy cái tên này rất quen, sau khi vệ sĩ ghé vào tai anh ta nói một lát, Vương Nghiễm Nhiêu mới chỉ Diệp Hạo rồi cười ha ha nói.

- Có lẽ anh còn chưa biết anh đã bị Phương gia cho vào sổ đen, chỉ cần Phương gia ra tay, họ chắc chắn sẽ chém anh thành muôn mảnh.

- Nhưng bây giờ tôi còn sống rất tốt a.

Diệp Hạo không thèm để ý nói tiếp.

- Trái lại bây giờ anh còn chưa biết mình sống hay chết đâu?

Vương Nghiễm Nhiêu ngẩn người.

Ngay sau đó cậu ta bị nhấc lên rồi hóa thành một đường vòng cung tuyệt đẹp rơi vào trong biển.

Đám vệ sĩ đi cùng Vương Nghiễm Nhiêu cảm thấy choáng váng.

Du thế nào bọn họ cũng không ngờ Diệp Hạo sẽ ném Vương Nghiễm Nhiêu vào trong biển rộng dưới mí mắt của mình.

- Cậu…

Một vệ sĩ tức giận định đánh vào mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo nghiêng người tránh né, sẵn thế cho ngực đối phương ăn một cú đấm, tên vệ sĩ lảo đảo lui nhanh về phía sau, lúc hắn lui được vài bước, Diệp Hạo nhanh chân bước lên trước, tay phải nắm lấy cổ hắn rồi xoay tròn một cái, ném vệ sĩ này vào xuống biển.

Diệp Hạo nhìn hai vệ sĩ còn lại đang rục rịch nhưng có chút sợ hãi quát.

- Hai người mặc kệ sống chết của chủ tử mình à?

Hai vệ sĩ liếc nhau một cái không hẹn mà cùng nhau nhảy xuống biển.

Diệp Hạo nhìn Minh Nguyệt đang lo lắng bên cạnh.

- Không cần phải lo lắng.

- Nhưng mà.

- Không có nhưng nhị gì hết.

Diệp Hạo ngắt lời Minh Nguyệt:

- Bây giờ đi theo tôi đi.

Minh Nguyệt chần chừ một lát rồi vẫn đuổi theo Diệp Hạo.

Diệp Hạo cho cô nàng một loại cảm giác cường đại mà thần bí, cô không biết vì sao Diệp Hạo lại tự tin như vậy? Nhưng cô tin Diệp Hạo sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa.

Phải biết rằng không ai dám ném cháu ruột Vương gia vào biển thế đâu.

Cho dù Trịnh Vô Uyên, đích tôn của Trịnh gia cũng không dám làm vậy.

Nhưng Diệp Hạo lại dám làm.

Với tu vi hiện giờ của Diệp Hạo có thể bao phủ phạm vi 100 mét xung quanh mình, bởi vậy hắn dễ dàng tìm được hội trường tổ chức lễ đính hôn.

Diệp Hạo đi vào hội trường, sau đó tự mình đi lên đài điều khiển nghi thức chương trình.

Diệp Hạo vỗ microphone một cái, lúc này mới làm mọi người chú ý.

- Tôi tin trong số chư vị ở đây có vài người biết tôi!

Diệp Hạo liếc mắt nhìn xung quanh một cái.

Nơi này còn có không ít người quen a, những người này gần như đều là hội viên của hội sở Bồng Lai!

- Hôm nay tôi đến đây để mang Minh Nguyệt đi.

Diệp Hạo lời ít mà ý nhiều khiến mọi người bên dưới bàn tán xôn xao.

Ai cũng không ngờ Diệp Hạo cả gan làm loạn như vậy! Cậu thanh niên trẻ trâu này đang tát thẳng tay vào mặt Vương gia a.

Phải biết, hôm nay đích tôn Vương gia và Minh Nguyệt tổ chức lễ đính hôn ở đây nha.

Minh Nguyệt càng hoảng sợ không nói nên lời, cô không ngờ Diệp Hạo lại dùng loại phương thức đơn giản thô bạo như thế.

- Làm bừa!

Vương gia gia chủ tức giận quát.

- Tên nhóc từ đâu ra vậy, ném hắn vào biển cho cá ăn cho tôi.

Với thân phận gia chủ Vương gia, trung niên này không đến mức nói ra những lời thất thố như vậy, nhưngnhưng ông ta vẫn quát lớn cho mọi người cùng nghe, có thể nhìn ra hiện giờ ông ta đang phẫn nộ đến mức nào.

Khi mệnh lệnh vừa ra, một giọng nói bất đắc dĩ vang lên trong hội trường.

- Chú Vương, đợi đã…

Chu Uyển Thanh đứng dậy.

- Có lẽ chuyện này có hiểu lầm gì đó!

- Uyển Thanh, chú biết cháu và tên này có giao tình, nhưng tên này phá hỏng lễ đính hôn của con chú, hắn muốn làm kẻ thù sống chết với Vương gia chú a.

Vương gia gia chủ gằng từng câu từng chữ.

- Cho nên, mong Uyển Thanh cháu đừng tham gia vào chuyện này.

Đây cũng là thông điệp ông ấy muốn gửi đến những người quen biết Diệp Hạo, thực ra, nếu không phải Chu Uyển Thanh lên tiếng, ông ta đã sớm cho người đó ăn một cái tát rồi.

Chu Uyển Thanh thở dài một hơi.

- Diệp Hạo có ân với cháu.

Chu Uyển Thanh tiến lên một bước nói.

- Mong chú Vương niệm tình giao hữu giữa hai nhà chúng ta mà tạm tha thứ cho Diệp Hạo lần này được không?

Vương gia chủ khẽ ngây người.

Ông ta không ngờ Chu Uyển Thanh cố gắng bảo vệ Diệp Hạo như thế, thậm chí còn lấy lý do giao tình giữa hai nhà ra.

- Bây giờ cút cho tôi, cút xa chút.

Gia chủ Vương gia trầm ngâm một chút, phẫn nộ quát.

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Ông chắc chắn bảo tôi cút?

Lời Diệp Hạo khiến mọi người xung quanh đều ngơ ngẩn.

Cậu ta có ý gì đây?

Nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu câu này của Diệp Hạo có dụng ý gì.

Vương Nghiễm Nhiêu được hai tên vệ sĩ dìu đỡ, toàn thân ướt nhẹp đi vào hội trường.

- Nghiễm Nhiêu, xảy ra chuyện gì thế?

Vương gia chủ thấy cảnh này, trầm giọng hỏi.

Vương Nghiễm Nhiêu liếc mắt nhìn thấy Diệp Hạo đang đứng trên đài điều khiển chương trình:

- Tao muốn giết mày.

Hai vệ sĩ vội vàng ngăn cản Vương Nghiễm Nhiêu lại.

- Công tử, người này không đơn giản.

- Chúng ta không phải đối thủ của anh ta.

Hai vệ sĩ nói vậy làm Vương Nghiễm Nhiêu tỉnh táo lại.

- Nghiễm Nhiêu.

Lúc này Vương gia chủ hỏi lần nữa.

- Cha, hắn ta ném con vào biển đó!

Lời Vương Nghiễm Nhiêu nói khiến tất cả mọi người có mặt trong hội trường đột nhiên cứng đờ.

Tên nhóc này cũng trâu bò quá rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.