Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

- Xin lắng tai nghe.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tất cả đều chết hết rồi!

Giọng nói của người này vừa vang lên, Diệp Hạo cảm thấy được một lực lượng trói buộc cường đại đang bao quanh toàn thân mình.

Thần Niệm!

Thần Niệm là một loại lực lượng vô hình.

Mọi người cũng có thể lý giải nó thành Tinh Thần Lực.

Lực lượng năng lượng vật lý này rất khó đối phó, bởi vì nó vô hình.

Trảm như thế nào đây?

Ngay sau đó, bên trong Thức Hải của Diệp Hạo tuôn ra Thần Niệm bá đạo hơn, Thần Niệm này chém giết Thần Niệm đang bao quanh toàn thân hắn, sau đó tấn công ngược lại đối phương.

- Cao thủ Luyện Hồn cảnh.

Trên mặt bà cụ áo đen lộ ra vẻ khiếp sợ, bà ta không ngờ tuổi Diệp Hạo như vậy mà đã có tu vi khủng bố đến thế, nhưng rất nhanh sau đó, trong mắt bà lóe lên tàn nhẫn.

Trong mi tâm bà ta tỏa ra từng đợt Thần Niệm, đối kháng chính diện với Thần Niệm của Diệp Hạo.

Đối kháng Thần Niệm!

Sắc mặt Diệp Hạo thay đổi.

Hắn không ngờ đối phương chơi liều mạng như vậy?

Phải biết rằng, đối kháng Thần Niệm rất hung hiểm, bởi vì một khi đối kháng thất bại, có thể làm Linh Hồn bị thương, rất có khả năng Linh Hồn sẽ bị thương cả đời, không thể chữa trị đucợ.

Trừ phi liên quan đến sống chết, nếu không, không ai chơi ngu như vậy cả.

Nhưng giờ địch nhân đã lựa chọn đối kháng Thần Niệm, cho dù bây giờ Diệp Hạo không muốn ứng chiến cũng không được, đã đâm lao thì phải theo lao.

Hai luồng Thần Niệm trước mặt hai người giao hội trong không gian, dao động cường hãn lúc này kinh động đến Hiểu Minh cách đó không xa.

Hiểu Minh nhanh chân đi đến nơi này.

- Đối kháng Thần Niệm.

Sắc mặt Hiểu Minh cũng trở nên nghiêm trọng.

Lúc này Hiểu Minh mới cảm nhận được tu vi của Diệp Hạo đã đạt đến cảnh giới Luyện Hồn.

Cường giả Luyện Hồn cảnh đối kháng Thần Niệm, hắn không dám tiến vào tham gia.

Mà ngay lúc Hiểu Minh vừa mới chạy đến gần, bà cụ áo đen tách ra một tia Thần Niệm đánh mạnh vào người hắn luôn.

Tiểu đạo sĩ như bị sét đánh, một lát sau ngã xuống đất rầm một tiếng, bất tỉnh nhân sự

Anh ta há to miệng nhìn Diệp Hạo, mơ hồ có thể nhìn ra bốn chữ - - Báo thù thay tôi!

Diệp Hạo thấy máu tươi không ngừng trào ra từ miệng Hiểu Minh, tròng mắt hắn không khỏi đỏ lên điên cuồng, hắn phẫn nộ, tăng thêm một phần Thần Niệm cố gắng áp chế đối phương.

Sắc mặt bà cụ áo đen không khỏi biến đổi.

Thần Niệm của bà ta vốn áp chế được Diệp Hạo một chút, nhưng sau khi Diệp Hạo tăng thêm một phần, ưu thế của bà đã không còn sót lại chút gì, nhưng điều này không khiến bà hoang mang nhiều lắm, bà đã lắng đọng ở cảnh giới này biết bao nhiêu năm, luận về số lượng chắc chắn hơn xa Thần Niệm của cậu thanh niên trước mặt.

Suy đoán của bà cụ áo đen rất chính xác.

Khoảng chừng qua nửa phút, Thức Hải Diệp Hạo bắt đầu đau nhói từng cơn, hắn hiểu rõ đây là dấu hiệu việc tiêu hao quá nhiều Thần Niệm.

Nhưng vấn đề lại xuất hiện, bây giờ cu cậu đâu có thể buông lỏng được!

Nếu buông lỏng, đối phương sẽ được nước lấn tới tấn công làm Linh Hồn hắn bị thương.

Nhưng nếu bây giờ hắn lại cố gắng thúc đẩy Thần Niệm sẽ làm Bản Nguyên bị thương.

Bản Nguyên bị thương cũng không dễ khôi phục.

Linh Hồn và Bản Nguyên trước mặt, Diệp Hạo vẫn chọn lựa Linh Hồn.

Bởi vì nếu Linh Hồn bị thương, chuyện này cũng không kết thúc được, sao bà cụ áo đen trước mặt có thể bỏ qua cho mình?

Hắn chỉ đành cắn răng liều mạng kiên trì.

Mà ngay lúc Bản Nguyên Diệp Hạo đến biên giới bị chấn thương, Long Châu trong Đan Điền hắn nhẹ nhàng chấn động một cái, sau đó một dòng lực lượng ôn hòa tràn vào Thức Hải của Diệp Hạo, mà nhờ đó, Thần Niệm của Diệp Hạo đang thiếu được bổ sung trong chớp mắt.

Trong thời gian ngắn, hắn đã khôi phục được bảy tám phần.

Giờ đến sắc mặt bà cụ áo đen thay đổi.

Bởi vì bà ta thấy rõ cường độ công kích của Thần Niệm Diệp Hạo đột nhiên trở nên mạnh hơn nhiều, cậu thanh niên này căn bản không thèm để ý việc tiêu hao Thần Niệm mà tấn công mình dồn dập.

Một lần!

Hai lần!

Lúc va chạm lần thứ ba, bà cụ áo đen phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Bà ta oán hận nhìn Diệp Hạo một cái, quay người liền biến thành một đạo tàn ảnh biến mất ngay tại chỗ.

Diệp Hạo vừa định đuổi theo, nhưng giờ Thức Hải lại truyền đến từng đợt thiếu thốn, Thần Niệm bản thân hắn đã đi đến cực hạn.

Diệp Hạo không đuổi theo mà đi đến xem xét tình hình của Hiểu Minh.

- Hiểu Minh…

Diệp Hạo gọi.

Diệp Hạo không có nhiều bạn.

Hắn vẫn luôn coi Hiểu Minh như bạn của mình, nhưng hôm nay người bạn duy nhất này của mình cũng đã chết.

- Ừm.

Khiến Diệp Hạo rùng mình chính là Hiểu Minh ừm một tiếng, sau đó lau sạch máu tươi chỗ khóe miệng rồi ngồi dậy.

Anh ta nhìn thoáng qua xung quanh không thấy ai mới hỏi.

- Bà cụ kia bị cậu đánh chạy rồi à?

- Con mẹ nó…anh không chết sao?

Diệp Hạo nổi giận quát.

- Tôi không chết dễ thế đâu.

Hiểu Minh kinh ngạc nói.

- Vậy sao vừa rồi anh có ý bảo tôi báo thù thay anh?

- Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi chết?

Hiểu Minh nghiêm túc hỏi lại.

- Ông nội anh chứ!

Diệp Hạo đá Hiểu Minh một cái muốn rời khỏi nơi này.

Hiểu Minh đau đến nhếch miệng, kêu lên một tiếng.

- Tôi còn đang bị thương đấy.

Hiểu Minh ói ra một ngụm nước bọt, cười khổ nói.

Diệp Hạo nhìn thấy Minh Nguyệt mang theo hai bảo vệ đang chạy từ xa tới đây.

Minh Nguyệt thấy Diệp Hạo bình yên vô sự vội vàng hỏi:

- Anh không sao chứ?

Không thể không nói, Minh Nguyệt rất thông minh.

Hành động khác thường của Diệp Hạo làm cô nàng cảm thấy người mặc áo đen là nhân vật nguy hiểm, bởi vậy cô nhanh chân chạy đi tìm bảo vệ trường học trước tiên.

Mà không giống những cô gái khác truy hỏi ngọn nguồn, chỉ cần thấy Diệp Hạo không sao là được rồi.

- Tôi không sao.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Tôi có sao đó!

Hiểu Minh tiến lên kể khổ.

- Xảy ra chuyện gì thế?

Hai bảo vệ thấy trên người Hiểu Minh đều là máu tươi liền hỏi.

- Tôi ở đây điều tra vụ án.

Hiểu Minh nói xong đưa giấy chứng nhận cảnh sát trong lòng ra.

Hai bảo vệ vội nói:

- Có gì cần chúng tôi phối hợp không?

- Không cần.

Hiểu Minh từ chối, bây giờ cậu ta đã chắc chắn nguyên nhân tử vong của những nữ sinh này.

Bà cụ áo đen kia nhất định là người thuộc Tà Đạo Tông Môn.

Sau đó Diệp Hạo tạm biệt Minh Nguyệt.

Đợi quay về cục Linh Dị Diệp Hạo mới hỏi:

- Tu vi của bà cụ áo đen ít nhất cũng phải đến cảnh giới Luyện Hồn tầng hai thậm chí tầng ba.

- Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?

- Chuyện gì?

- Cậu tiến vào cảnh giới Luyện Hồn lúc nào thế?

- Không lâu lắm.

- Cậu có biết cậu cứ như vậy làm tôi có cảm giác mình như phế vật, không cạnh tranh nổi với cậu hay không?

Diệp Hạo bĩu môi khinh thường:

- Anh chắc đơn giản quá à? Không một tiếng động cũng đã đến cảnh giới Luyện Huyết tầng hai.

Diệp Hạo cuối cùng cũng hiểu vì sao phái Mao Sơn để Hiểu Minh đóng quân một mình ở Ma Đô.

Linh Căn của tên này chắc chắn rất cao.

Nếu không, sao có thể thăng cấp nhanh như tên lửa đến loại cấp độ này trong khoảng thời gian ngắn như thế chứ.

Diệp Hạo tin, không lâu sau tên này có thể đặt chân đến Luyện Hồn cảnh.

- Nếu so sánh với tên biến thái cậu, tôi chả là gì cả.

Hiểu Minh cảm thấy tiến độ của mình đã rất nhanh rồi, nhưng so với Diệp Hạo nhưng không đáng là gì.

- Xử lý bà cụ Tà Đạo kia thế nào đây?

Diệp Hạo dời đề tài hỏi chuyện quan trọng.

- Lúc đầu tôi muốn mời cường giả Tông Môn đến đây giết bà ta, chỉ bây giờ cậu có thể đánh bà cụ trọng thương, như vậy cho thấy cậu có năng lực giết bà ấy.

Hiểu Minh nhìn Diệp Hạo, cười ha ha nói tiếp.

- Tôi đã để bùa Truy Tung trên người đối phương, đợi anh khôi phục một chút chúng ta đi xử lý bả.

- Muốn đi anh đi mà đi, tôi không rảnh đi đâu.

Diệp Hạo đen mặt từ chối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.