Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Rống!

Trong lúc nguy hiểm sinh tử này, thanh niên Lang Tộc khôi phục lại bản tôn.

Một con Lang Yêu to lớn có bộ lông màu đen gào thét xông về phía Diệp Hạo đang chém ra Kiếm Mang.

Có thể nhìn thấy lúc đối phương phóng đi, cả người đều tỏa ra ánh sáng âm u.

Yêu Tộc mạnh nhất là xác thịt hay cường độ thân thể, Lang Yêu này đang cố gắng phát huy tu vi thân thể đến cực hạn.

Nhưng trong khoảnh khắc hắn chạm vào Kiếm Mang, trong mắt lộ vẻ khó tin.

Kiếm Mang kia phá vỡ phòng ngự rồi đánh sâu vào thân thể hắn.

Nhưng thanh niên Lang Tộc này cũng thuộc dạng liều mạng, dù bị trọng thương vẫn không lùi lại mà tiếp tục xông về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo vừa mới trảm Kiếm Quyết, Chân Nguyên trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa, khi đối mặt với thanh niên Lang Tộc đang điên cuồng xông tới, hắn triệu hoán thêm một đạo Kinh Lôi.

Lúc Kinh Lôi chém xuống người địch nhân, hắn ta lảo đảo một bước, sau đó vẫn tiếp tục xông tới trước vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Hạo.

- Mẹ nó chứ, dai thế!

Diệp Hạo không ngờ người này giống như Tiểu Cường đánh mãi không chết, nhưng đối mặt với tình huống này Diệp Hạo vẫn không lùi bước.

Lúc thanh niên Lang Tộc xông tới, Diệp ca cũng nhào qua.

Lúc hai móng vuốt sắc bén của thanh niên Lang Tộc sắp bắt được Diệp Hạo, hắn xoay người một cái, vặn vẹo thân thể hóa thành một vệt ánh sáng, sau đó ánh sáng này vòng quanh người thanh niên Lang Tộc vài vòng.

- Thanh Long Bàn Tinh.

Diệp Hạo vừa dứt lời, ánh sáng quấn quanh thanh niên Lang Tộc hóa thành từng cái vảy màu đen.

Lực xoắn rất lớn làm xương cốt toàn thân địch nhân đều nát bét.

Hắn ta ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Mày…mày…

Hắn ta không biết vì sao Diệp Hạo không những có rồng ngâm của Long Tộc, mà còn có bản mệnh thần thông của Long Tộc - Thanh Long Bàn Tinh.

Chẳng lẽ là người của Long Tộc?

Nói như vậy, rất có khả năng Lang Tộc đã trêu vào một người không nên trêu chọc sao?!

Nhưng vấn đề này không liên quan đến hắn ta nữa rồi.

Lực lượng Thanh Long Bàn Tinh ngày càng mạnh, thanh niên Lang Tộc này không cam lòng nhắm hai mắt lại.

Sau khi giải quyết tên này, Diệp Hạo để mắt tới thanh niên đang đánh nhau với Thanh Thanh.

Diệp Hạo tập hợp Chân Nguyên không còn nhiều trong cơ thể, vận chuyển Bố Vũ Quyết, rất nhanh một sợi dây thừng bằng nước quấn lấy người thanh niên kia.

Thanh Thanh thừa dịp người nọ phân tâm chống đỡ Thủy Buộc, một tay cô đánh vào ngực anh ta.

Lúc người thanh niên kia lảo đảo lùi lại, có thêm một đạo Kinh Lôi đánh xuống đầu hắn.

- Có người đến.

Diệp Hạo trầm giọng quát.

- Chúng ta đi mau!

Thanh Thanh nói ngay.

- Nơi này để tôi giải quyết hậu quả, các cô đi về biệt thự của tôi đi.

Diệp Hạo nói xong, thu thi thể mấy tên Lang Tộc vào trong túi Càn Khôn, sau đó hắn nhanh chân nhanh tay xóa sạch dấu vết chiến đấu trong này.

Diệp Hạo vừa mới rời đi, bóng dáng Thiều Hoa đã xuất hiện.

Nhưng cô không phát hiện được bất cứ chuyện gì.

- Vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì thế?

Thiều Hoa lẩm bẩm.

Vừa rồi, cô rõ ràng cảm nhận được nơi này có dao động chiến đấu đáng sợ, mà loại dao động này vượt xa tu vi của cô.

- Sao thế?

Lúc này Trương Lan thở hổn hên chạy tới.

- Không có gì!

Thiều Hoa nhẹ nhàng lắc đầu.

- Diệp Hạo đâu rồi?

Tâm tư Trương Lan luôn đặt lên người Diệp Hạo nhiều hơn.

- Tôi cũng không biết.

Lúc Trương Lan đang chuẩn bị gọi điện cho Diệp Hạo, di động của cô đã vang lên.

- Tôi có việc đi trước nha!

- Anh không sao chứ?

- Không sao.

Diệp Hạo nói xong, tắt điện thoại.

Trái tim bị kéo lên cao của Trương Lan không khỏi được thả xuống.

Diệp Hạo chần chừ một chút vẫn gọi cho Hiểu Minh.

Khoảng ba giây sau, bên Hiểu Minh nghe máy.

- Sao anh biết Thanh Thanh xảy ra chuyện?

- Quyền hạn cục Linh Dị trong Ma Đô vượt xa cục Võ Đạo, tôi thông qua Thiên nhẫn luôn giám thị Lang Tộc trong bóng tối, không thể không nói, cái đám sói kia rất nhạy bén, bọn họ trốn ở đó cũng bị phát hiện.

Hiểu Minh trả lời.

- Sao vừa rồi đang gọi anh lại tắt máy?

- Một cuộc điện thoại khẩn cấp!

Hiểu Minh nói đến đây, giọng điệu trầm xuống.

- Trong ba ngày, đã có nữ sinh nhảy lầu tự sát trong một trường trung học.

- Anh đi xem một chút đi!

Diệp Hạo vội đề nghị.

Lúc Diệp Hạo quay về biệt thự, ba người kia và Đường Phiên Phiên đang trò chuyện rất vui vẻ.

Thấy Diệp Hạo trở về, đám Thanh Thanh vội vàng đứng dậy chào hắn.

Nếu như trước đó bọn họ còn cảm thấy bà ngoại giao họ cho Diệp Hạo là một sai lầm, nhưng hôm nay bọn họ mới cảm thấy người thanh niên trước mặt này ẩn giấu sâu bao nhiêu.

- Không ngờ anh đã đến cảnh giới Luyện Hồn tầng một.

Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Hạo thật lâu mới lên tiếng.

- Có vấn đề gì sao?

- Không có mấy người đạt đến tu vi đó ở độ tuổi này đâu!

Lúc đầu Thanh Thanh cảm thấy mình là thiên tài Tu Đạo, nhưng giờ Diệp Hạo còn vượt xa cả mình.

- Lần này chúng ta chém giết không ít hậu duệ của Lang Tộc, đám cấp cao trong Lang Tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Đường Đường lo lắng lên tiếng.

- Các cô có chỗ đi chưa?

Diệp Hạo hỏi lại.

- Chúng tôi chuẩn bị đến Thần Nông Giá?

Giọng Thanh Thanh lại vang lên trả lời hắn.

- Thần Nông Giá?

- Thần Nông Giá có một Động Phủ của bà ngoại để lại, hơn nữa Linh Khí bên trong vô cùng phong phú, nếu tu luyện trong đó, chúng tôi sẽ thu hoạch được không ít.

Thanh Thanh nghiêm mặt nói.

- Lúc nào đi?

- Bây giờ đi luôn.

Thanh Thanh quyết định rất dứt khoát.

- Được rồi.

Diệp Hạo không quên nhắc nhở cô nàng.

- Nếu gặp phải phiền phức gì thì báo cho tôi một tiếng.

- Tôi biết rồi!

Ba người lại nói chuyện một chút, sau đó nhanh chân tiến về Thần Nông Giá.

Đợi ba người rời đi, Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo nói khẽ:

- Cậu đột phá đến Luyện Hồn rồi à?

- Luyện Hồn tầng một.

- Tốc độ tu luyện của cậu cũng quá nhanh rồi?

- Nhân phẩm tốt nên thế, hihi.

- Lúc nào tôi mới có thể tiến vào Luyện Thể cảnh đây?

- Dựa vào tình huống trước mắt, không lâu sau chị sẽ đột phá.

- Tôi cũng muốn cưỡi mây đạp gió như cậu cơ.

- Ai bảo với chị tiến lên Luyện Hồn cảnh có thể cưỡi mây đạp gió.

- Nhưng dù sao cũng mạnh hơn Luyện Thể tầng một nhiều?

Đường Phiên Phiên nghĩ một chút mới hỏi.

- Luyện Hồn cảnh tương ứng với cảnh giới nào của Võ Đạo thế?

- Cảnh giới Phiên Hải.

- Tiên Thiên cảnh, Hám Sơn cảnh, Phiên Hải cảnh.

Đường Phiên Phiên lẩm bẩm.

- 3 cảnh 9 tiểu cảnh giới. Đúng rồi, sau cảnh giới Phiên Hải là gì thế?

- Cảnh giới Phiên Hải là điểm cuối cùng của Võ Đạo, nhưng nó không tính là gì đối với Tu Sĩ.

Diệp Hạo cười đáp.

- Như vậy Tu Sĩ chúng ta lên Luyện Hồn rồi sẽ đến cảnh giới gì?

- Cảnh giới Phân Thân.

- Phân Thân sao?

Đường Phiên Phiên giật mình.

- Không phải phân thân người ra đấy chứ?

- Ừm, đến lúc đó có thể chia cắt ra được một phần tinh thần của mình, nên cảnh giới này được gọi là cảnh giới Phân Thân.

Diệp Hạo trả lời hết thắc mắc rồi quay lại hỏi Phiên Phiên.

- Còn gì muốn hỏi gì nữa không?

- Cậu đi tu luyện đi.

Đường Phiên Phiên biết rõ Diệp Hạo đã trải qua một trận đại chiến, lúc này cần phải tiến hành tu luyện, khôi phục chân nguyên, đáng chết, sao vừa rồi mình không nghĩ đến điểm này chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.