Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- Bởi vì tôi còn là sinh viên.

Lý do của Diệp Hạo làm Liêu Thắng nhất thời không biết nên nói cái gì.

- Diệp Hạo, với thực lực cậu hiện giờ dễ dàng phá vỡ kỷ lục thế giới đó.

- Tôi không có hứng thú đi phá kỷ lục thế giới.

- Chẳng lẽ cậu không muốn làm vẻ vang cho đất nước?

- Tôi thấy đi làm từ thiện, góp tiền xây chùa còn có giá trị hơn.

- Diệp Hạo, với năng lực của cậu có thể dễ dàng phá kỷ lục nhiều hạng mục trên thế giới, đến lúc đó cậu sẽ nhận được danh lợi khó mà tưởng tượng nổi.

- Chủ nhiệm Liêu, ông không thấy tôi chỉnh Phương Văn của Phương gia của Đế Đô cũng thu hoạch được danh lợi không nhỏ sao?

Diệp Hạo cười tủm tỉm đáp lời.

Sắc mặt Liêu Thắng tối sầm.

Lúc này ông ta mới nhớ tới cậu sinh viên trước mắt không phải đèn cạn dầu.

Nếu mình đề bạt Diệp Hạo vậy quan hệ giữa Phương gia và mình thì tính sao đây?

Liêu Thắng có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, sau lưng ông ta đương nhiên có chút bối cảnh!

- Có đôi khi danh lợi cũng là một loại ô dù, đến lúc đó, cho dù Phương gia cũng không dám chạm đến cậu.

Liêu Thắng trầm ngâm một lát, lại nhỏ giọng nói.

- Chủ nhiệm Liêu, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng bây giờ tôi bận rộn nhiều việc lắm.

Diệp Hạo nói đến đây xoay người chạy đi.

Liêu Thắng cười bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Diệp Hạo.

Chuyện Diệp Hạo từ chối phó cục trưởng cục thể dục rất nhanh đã lan truyền khắp đại học Trung Y, mà sau đó có sinh viên đăng video Diệp Hạo chạy 5000 mét lên trên mạng.

Rất nhiều dân mạng bàn tán xôn xao khi nhìn thấy video này.

Bởi vì thành tích của main ta đã vượt xa kỷ lục thế giới.

Sau đó đám sinh viên trong trường cũng đăng video Liêu Thắng tự mình mời Diệp Hạo đến Tổng Cục Thể Dục lộ ra ánh sáng, nhóm dân mạng lại bùng nổ thêm lần nữa.

- Chuyện này vậy mà là thật.

- Diệp Hạo thật sự phá kỷ lục thế giới.

- Tên này đúng là súc vật, không phải con người mà.

- Diệp Hạo sẽ sáng lập một truyền kỳ mới a.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)



Lúc xe Hummer quân dụng dừng trước một quán cà phê, Thiều Hoa tư thế hiên ngang xuất hiện trước mặt Trương Lan, cô ta nhìn quán cà phê một chút mới lên tiếng.

- Cậu mời tôi uống cà phê?

- Sao thế?

- Cậu thấybà đây thuộc dạng người thích uống cà phê à?

Thiều Hoa tức giận quát.

- Đi, tôi mang cậu đi chỗ khác.

- Đợi đã.

Diệp Hạo thấy Thiều Hoa muốn đi vội vàng nếu kéo.

- Chuyện gì?

Thiều Hoa không kiên nhẫn hỏi.

- Cô nhìn cô ấy xem có thiên phú tập võ không?

Diệp Hạo chỉ Trương Lan bên cạnh.

Trương Lan vội vàng tiến lên một bước.

Thiều Hoa nhìn chằm chằm Trương Lan, sau đó bàn tay trắng nõn liền đánh về phía cô nàng.

Ngay lúc Thiều Hoa tấn công mình, trong tai Trương Lan vang lên tiếng Diệp Hạo.

- Thiều Hoa đang kiểm tra cô đó, cố gắng thể hiện nha!

Trương Lan không kịp trả lời đã vội vàng lùi lại.

Nhưng lúc Trương Lan vừa lùi, Thiều Hoa vẫn đuổi theo như hình với bóng.

Bàn tay trắng nõn của cô vẫn duy trì tốc độ vốn có đánh về phía Trương Lan.

Trương Lan cảm thấy nguy hiểm trước đó chưa từng có, sau khi lùi lại mấy mét cô quyết định phản kích.

Nắm đấm của Trương Lan đánh vào bàn tay Thiều Hoa, nhưng gương mặt cô nàng lại lộ ra vẻ đau đớn ngay sau đó.

Nắm đấm của cô như đánh vào tấm sắt vậy.

Thiều Hoa thu tay lại đúng lúc, sau đó nói với Diệp Hạo:

- Thiên phú học võ bình thường, vô duyên với cảnh giới Tiên Thiên.

- Nhưng - - giáo viên dạy võ đều nói thiên phú của em rất cao mà.

Trương Lan không nhịn được nói.

- Đồ ngốc, thế tục và Tông Môn không cùng một tiêu chuẩn.

Diệp Hạo nói đến đây lại nói với Thiều Hoa.

- Có hứng thú bồi dưỡng một chút không?

- Học võ rất vất vả nha!

Thiều Hoa chân thành nói với cô gái xinh đẹp trước mắt.

- Em không sợ khổ.

Trương Lan vội vàng nói.

- Ngày mai cô đến cục Võ Đạo đi.

Thiều Hoa thấy Trương Lan đã quyết tâm nên đã có quyết định.

- Tôi sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt cho cô.

- Cám ơn chị.

Trương Lan rất biết ơn gật đầu liên tục.

- Còn nữa, cậu nợ tôi một nhân tình nha.

Thiều Hoa nói xong, ánh mắt lại nhìn chăm chú Diệp Hạo.

- Nói đi, muốn tôi làm chuyện gì?

Diệp Hạo nhếch miệng hỏi.

- Điều tra ông chủ đứng sau hội sở Bồng Lai.

- Cô chắc chắn phải trêu chọc người này?

- Lâm Nhu Nhi nói cho cậu sao?

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến.

- Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc người này muốn làm gì thôi.

- Chuyện này tôi mặc kệ.

- Vì sao?

- Cô biết rõ nguyên nhân mà.

Thiều Hoa im lặng một lát mới nói tiếp.

- Được rồi, tôi cũng không quản được chuyện này.

Thiều Hoa có cảm giác ông chủ hội sở Bồng Lai có khả năng là đệ tử của Đạo Gia Tông Môn.

Mà ai dám trêu trọc đệ tử của Đạo Gia Tông Môn chứ?

Cho dù lãnh đạo trực tiếp của Thiều Hoa cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Cùng tình huống như vậy, đệ tử Đạo Gia Tông Môn cũng không muốn gây chiến với đệ tử của Võ Đạo Tông Môn.

- Vừa rồi cô muốn đi đâu thế?

- Đông Bắc Lão Địa Oa!

Đông Bắc Lão Địa Oa mà Thiều Hoa nói là vùng ngoại thành ở Ma Đô.

Món gà nồi chỗ này bán rất được, trước cửa hàng luôn có rất nhiều chiếc xe dừng lại.

- Ông chủ, một phần gà nồi, thêm một phần trứng hấp.

Thiều Hoa nói món ăn với nhân viên phục vụ rồi đi về phía ghế lô số 8.

Nhưng khi đến nơi, mấy người nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha bên trong.

Sắc mặt Thiều Hoa trầm xuống.

Cô nhìn nói với nhân viên phục vụ đang đãn mình đi.

- Tôi mua ghế lô số 8 một tháng mà?

- Chuyện này - - chuyện này tôi cũng không rõ, để tôi đi hỏi ông chủ một chút.

Nhân viên phục vụ nói xong, vội vàng rời đi.

Không lâu sau, một trung niên béo mập mỉm cười đi tới.

- Bạn của tôi mới từ Đông Bắc tới, mà họ coi trọng ghế lô số 8 cô đặt trước, tôi nghĩ tối nay cô không đến nên tự chủ trương lấy ghế lô của cô - - bây giờ ghế lô số 7 còn trống, hay cô chuyển sang …

- Trả lại tiền cho tôi!

Thiều Hoa cắt ngang lời lão béo.

- Trả tiền gì?

Vẻ mặt ông chủ trở nên lạnh lùng, hỏi lại.

- Một ngày ghế lô số 8 chắc kiếm được 800 tệ, trước đó tôi đã đưa cho ông 1 tháng 2400 tệ, bây giờ hơn một tuần, ông trả lại phí 23 ngày cho tôi.

Trương Lan nghe Thiều Hoa nói thế, bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Nói cách khác, nếu hôm nay Thiều Hoa không đến ông chủ có quyền trừ 800 tệ.

Đương nhiên chuyện này phải có tiền đề là ông chủ không được tiếp đãi người khác trong ghế lô này.

- Có biên lai không?

Trung niên béo thản nhiên nói, ông ta rõ ràng trở mặt không quen biết.

- Có bản lĩnh ông lặp lại lời vừa rồi lần nữa.

Ánh mắt Thiều Hoa rét lạnh nhìn ông, gằng từng chữ.

- Có biên lai không?

Trung niên béo cười nhạo một tiếng hỏi lại.

- Có vấn đề gì sao?

Thiều Hoa cũng cười cười, mở điện thoại gọi cho một số.

Đợi số đó được kết nối, cô nàng lạnh lùng ra lệnh.

- Tôi hạn cho các anh đến đây trong vòng 3 phút.

Thiều Hoa vừa nói xong, toàn bộ thành viên cục Võ Đạo đều khiếp sợ, bọn họ nhanh chóng liên lạc với bộ thông tin trong quân khu, rồi chuẩn bị mấy chiếc máy bay trực thăng để đến được nơi bà chị cả trong vòng 3 phút.

- Trong vòng 3 phút sao?

Trung niên béo cười ha ha giễu cợt.

- Cô không tìm hiểu một chút xem trên đoạn đường này ai dám động đến Vương Bàn Tử tôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.