Lấy đâu ra một bạn trai giả thì có thể giải quyết chứ? Lãnh Tuyết nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
- Cho dù như thế nào tôi đều không khuất phục dưới dự tính của gia tộc.
Trên mặt Lãnh Tuyết lộ vẻ kiên định.
- Nếu Tống Ngọc dây dưa không rõ, em sẽ làm thịt anh ta.
Diệp Hạo hung dữ nói.
- Đừng!
Lãnh Tuyết giật nảy mình.
Tống Ngọc là cháu ruột của Tống lão gia, nếu Diệp Hạo bắt anh ta làm thịt, cho dù Lâm gia cũng không thể bảo vệ được Diệp Hạo.
- Đùa cô vậy thôi.
Diệp Hạo cười nói.
- Em dọa tôi sợ đó!
Lãnh Tuyết trừng hắn một cái.
- Không có chuyện gì thì em quay vào lớp học đây.
- Em muốn làm bác sĩ không?
Bỗng nhiên Lãnh Tuyết hỏi.
- Không muốn.
- Vậy em đăng ký vào đại học Trung Y làm gì?
- Cho cha mẹ một câu trả lời thỏa đáng, cho mình một câu trả lời thỏa đáng, cho nhân sinh một câu trả lời thỏa đáng.
Diệp Hạo nói khẽ.
Sau đó Diệp Hạo quay về lớp tiếp tục học bài.
Đợi bốn tiết buổi sáng kết thúc, Diệp Hạo đi với ba bạn cùng phòng ra cửa.
Vừa mới ra cửa lớp, Diệp Hạo thấy Hứa Manh Manh đang yên lặng đứng như một đóa hoa trắng nhỏ.
Cô lẳng lặng đứng đợi ở cửa, không tranh giành, không khoe sắc, nhưng không ai có thể bỏ qua xinh đẹp của cô.
Lúc cô nhìn thấy Diệp Hạo, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười.
Cô bước nhanh đến trước mặt Diệp Hạo, đưa tài liệu trong tay cho hắn:
- Đây là tài liệu liên quan đến cuộc thi thành ngữ?
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Anh có thể đọc hết trong vòng nửa tháng không?
Hứa Manh Manh mở to hai mắt nhìn.
- Nếu đọc hết thì mất bốn năm ngày.
Diệp Hạo đánh giá một lát nói.
- Nếu anh xem hết tôi sẽ đến thư viện tìm thêm giúp anh.
Hứa Manh Manh nói khẽ.
Trong lòng cô tràn đầy vui mừng.
Quả nhiên mình không đoán sai, trí nhớ Diệp Hạo có thể xưng kinh khủng.
- Đợi tôi xem hết những tài liệu này lại nói.
Diệp Hạo khẽ gật đầu nói.
- Thuận tiện thêm số Q chat không? Tôi gửi cho anh hạng mục thi đấu.
Lúc Hứa Manh Manh nói những lời này tai đều đỏ lên.
- Tôi thêm cô vào.
Diệp Hạo nói xong lấy di động ra.
Sau khi thêm số Q chat, Hứa Manh Manh nói khẽ:
- Để cảm ơn anh, tôi phải mời anh một bữa cơm mới được.
- Chuyện này đâu cần phải vậy.
Đúng lúc này Trương Lan đi tới, cô thân mật kéo tay Diệp Hạo.
- Chúng ta đi thôi.
Thân thể Diệp Hạo không khỏi cứng đờ.
Đúng lúc này di động hắn lại vang lên.
Diệp Hạo nghe máy.
- Xuất viện rồi.
- Ừm, bây giờ tôi đang ở cửa ra vào trường cậu.
- Bây giờ tôi qua đó.
Diệp Hạo nói đến đây liền tắt máy.
- Thực xin lỗi, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.
Diệp Hạo nói với Hứa Manh Manh:
- Lần sau tôi mời cô.
- Anh có việc bận thì cứ đi đi.
Hứa Manh Manh nói khẽ.
Sau khi Hứa Manh Manh rời đi, Trương Lan hỏi:
- Ai gọi điện thoại cho anh vậy?
- Tiểu Mai.
- Tiểu Mai là ai?
Trên mặt Trương Lan lộ ra vẻ cảnh giác.
- Không biết nói thế nào với cô chuyện này nữa.
Diệp Hạo nhìn đồng hồ một cái rồi nói.
- Tôi đi trước.
Trương Lan thấy Diệp Hạo vội vã rời đi, giậm chân một cái rồi đi theo.
Lúc theo tới cửa trường, Trương Lan thấy một chiếc xe Rolls – Royce Phantom xa hoa, mà đứng cạnh chiếc xe Phantom này là một thiếu nữ xinh đẹp đeo kính gọng vàng.
Sau đó thiếu nữ kia chui vào trong xe với Diệp Hạo.
- Chuyện này.
Trong lòng Trương Lan có cảm giác nguy hiểm rất lớn.
Rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì?
Không nghĩ ra, nghĩ mãi mà không rõ, Trương Lan cảm thấy trái tim đau nhói.
Cô liều mạng đến gần Diệp Hạo, nhưng Diệp Hạo lại luôn đẩy cô ra.
Trên người Diệp Hạo luôn bao phủ một tầng mê người, cho tới bây giờ bí mật này không mở ra với mình.
Đến viện điều dưỡng Diệp Hạo thấy sắc mặt Lâm Nhu Nhi vẫn trắng bệch như trước.
- Sao lại vội vàng xuất viện vậy?
Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.
- Nếu chị không xuất viện, tập đoàn sẽ rối thành một nùi.
Lúc Lâm Nhu Nhi nói ra những lời này, trên mặt đầy vẻ chua xót.
Nghe vậy Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nhưng không khuyên bảo nữa.
Mỗi nhà đều có một cửa khó trải qua.
- Vậy đi thôi.
- Ừm.
Vết thương trước có của Lâm Nhu Nhi còn chưa khỏi hẳn, bởi vậy cô nàng làm thế chỉ dày vò thân thể đang bị bệnh của mình mà thôi.
Vừa mới vào trong xe, mồ hôi đã đầm đìa.
Diệp Hạo nhìn thấy cảnh này nói khẽ:
- Chị đưa tay ra đây.
Lâm Nhu Nhi cố nở nụ cười:
- Làm phiền rồi.
Hai ngón tay Diệp Hạo khẽ chạm vào cổ tay trắng nõn của Lâm Nhu Nhi, nhẹ nhàng truyền một dòng Chân Nguyên vào, thời gian dần trôi qua Lâm Nhu Nhi cảm thấy đau đớn trên người biến mất, thay vào đó là một lực lượng không thể nói rõ.
- Cảm ơn.
- Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi.
- Chị không dám.
- Vì sao?
- Một quyết định của chị ngoại trừ liên quan đến lợi ích của năm vạn công nhân còn có quyền lợi của 18 vị cổ đông, bởi vậy chị phải suy đi nghĩ lại từng quyết định.
- Lâm gia không nên do một người phụ nữ gánh vác.
Lâm Nhu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nếu như có thể cô cũng không muốn.
Nhưn đám Lâm gia nhị đại chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, mà ba đời Lâm gia càng chỉ biết xa hoa trụy lạc, Lâm gia ngoại trừ cô ra không có ai là nhân tài.
Đi khoảng chừng nửa canh giờ, Lâm Nhu Nhi đến tập đoàn Lâm thị.
Đây là một tòa kiến trúc vòng tròn 33 tầng, được cho là kiến trúc mang biểu tượng của Ma Đô.
Lâm Nhu Nhi đến khiến cấp cao của tập đoàn khiếp sợ, ai cũng không ngờ vậy mà Lâm tổng lại xuất viện nhanh như vậy.
Sau khi Lâm Nhu Nhi đi tới văn phòng tổng giám đốc, ra mệnh lệnh đầu tiên.
1 tiếng sau tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Nếu đến lúc đó không tới, lập tức bị đuổi việc.
Mệnh lệnh này làm một số quản lý cấp cao trong công ty cảm thấy chỉ sợ Lâm Nhu Nhi muốn phê bình nghiêm khắc cấp cao của Lâm thị.
Bởi vì trong khoảng thời gian Lâm Nhu Nhi không có ở đây, cấp cao Lâm thị có ý đồ gây rối.
Vì tranh quyền đoạt lợi làm tập đoàn Lâm thị rối loạn.
Sau đó Lâm Nhu Nhi gọi từng quản lý các phòng vào văn phòng, lúc cách cuộc hợp 1 tiếng còn 3 phút, Lâm Nhu Nhi đứng dậy đi tới phòng hội nghị.
Đúng lúc này phần lớn phòng hội nghị đã đầy người ngồi, còn có một số vị trí vẫn còn trống đến bây giờ.
Lâm Nhu Nhi chào hỏi mấy vị cổ đông, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, mà ánh mắt Lâm Nhu Nhi nhìn về phía đồng hồ trên tay cô.
Sau khi đồng hồ đạt đến 1 tiếng, Lâm Nhu Nhi trầm giọng nói:
- Đóng cửa phòng họp lại, bất kỳ ai cũng không cho phép tiến vào.
Lúc này đội trưởng đội bảo vệ trật tự chịu trách nhiệm duy trì lần này ra lệnh cho hai bảo vệ đóng cửa lại.
- Nhu Nhi, chú ba của cháu còn chưa đến đâu?
Lúc này một người phụ nữ trung niên lo lắng nói.
- Cháu vừa mới nói rồi, người không đến đúng giờ sẽ bị gạch tên khỏi công ty.
Lâm Nhu Nhi bình tĩnh nói:
- Giờ này không bị kẹt xe nữa.
- Cháu điên rồi, ông ấy là chú ba của cháu đó.
Người phụ nữ trung niên không phải ai khác, là thím ba của Lâm Nhu Nhi.
- Quy định của công ty bất luận ai cũng phải tuân thủ, còn nữa tập đoàn Lâm thị không chỉ đơn thuần là tập đoàn Lâm thị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]