Lam Thanh Thanh vừa muốn nói gì đó lại ho lên lần nữa, lần này ho ra từng cục máu nhỏ.
- Thanh Thanh.
Một trung niên mặc tây trang thấy cảnh này, trong mắt đầy đau đớn.
- Cha, con… không sao.
Lam Thanh Thanh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng nụ cười này cũng trắng bệch và đầy bất đắc dĩ.
- Nếu ở nhà đã không có chuyện này rồi!
Phụ nhân trung niên đưa chén nước nóng qua, đau lòng nói.
- Mẹ, Diệp Hạo sẽ không gạt con mà.
Lam Thanh Thanh rửa tay nói.
- Đạo Gia Tông Môn tồn tại trong hư vô mờ mịt, bọn họ không giao tiếp với thế tục, Diệp Hạo chỉ là một sinh viên, sao có thể quen biết những người đó được.
Phụ nhân trung niên trầm giọng nói.
- Với tình trạng trước mắt của Thanh Thanh, không cần điều dưỡng trong bệnh viện nữa.
Lam Trung Thiên nhẹ nhàng lắc đầu.
- Lần này tôi mang Thanh Thanh đến đây để gặp Hoa Tư một lần.
- Hoa Tư? Ông đã hẹn Thánh thủ Hoa rồi à?
- Ừm.
Hoa Tư không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn nổi tiếng trên toàn thế giới nữa, mỗi ngày không có biết bao nhiêu người hẹn trước, không có thân phận nhất định sẽ không hẹn gặp được.
- Hi vọng thánh thủ Hoa có năng lực chữa bệnh cho Thanh Thanh.
Phụ nhân trung niên nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng bà không ôm bao nhiêu hi vọng.
Hoa Tư sớm đã nói bệnh Thanh Thanh không phải thuốc và kim châm có thể cứu chữa được.
Với y thuật siêu phàm như Hoa Tư cũng chỉ có thể kìm chế căn bệnh, về phần Tây y thì bó tay rồi.
Lam Thanh Thanh vẫn chưa đến được khách sạn Nguyên Nhất, bởi vì vừa xuống máy bay cô đã ngất đi và được mang đến bệnh viện Trung Y của Ma Đô.
Bởi vì Hoa Tư ở đó.
Khi Diệp Hạo nhận được tin tức này đã qua 2 tiếng sau, lúc hắn đi tới bệnh viện, thấy sắc mặt Lam Thanh Thanh vẫn còn trắng bệch như tờ giấy.
Cô nàng giờ đang thở bằng ống dưỡng khí, cô thấy Diệp Hạo liền cố gắng nặn ra nụ cười.
- Cậu là Diệp Hạo sao?
Lam Trung Thiên hỏi.
- Dạ, ông là…?
Diệp Hạo thấy người trung niên này và Lam Thanh Thanh có ba phần tương tự đã có đáp án trong lòng.
- Tôi là Lam Trung Thiên, cha của Thanh Thanh.
Lam Trung Thiên giới thiệu.
- Cảm ơn cậu đã tới thăm Thanh Thanh.
- Thanh Thanh là bạn của cháu.
Diệp Hạo nói xong muốn tiến lên xem Lam Thanh Thanh thế nào.
- Bây giờ Thanh Thanh không thể bị quấy rầy.
Phụ nhân trung niên ngăn cản Diệp Hạo, nhưng Lam Trung Thiên bên cạnh lắc đầu với bà. Lúc này, phụ nhân trung niên mới bất đắc dĩ tránh đường.
Diệp Hạo ngồi bên giường nhìn cô nàng đang suy yếu.
- Sao rồi?
Lam Thanh Thanh vừa định nói gì, một y tá bên cạnh vội nhắc nhở.
- Tình trạng bệnh nhân hiện giờ không thể nói chuyện.
Diệp Hạo ra hiệu bằng mắt cho cô nàng không cần nói, sau đó hai ngón tay hắn đặt lên vào mạch đập của nàng.
Cảnh này làm Lam Trung Thiên vô cùng bất ngờ, chẳng lẽ Diệp Hạo biết xem bệnh?
Chân Nguyên là một loại năng lượng, năng lượng có ích với thân thể người khác.
Đây là thông tin Diệp Hạo lấy được từ ký ức Hắc Long.
Thực ra, nội lực cao thủ Võ Đạo tu luyện cũng là một loại năng lượng, nhưng đẳng cấp năng lượng nội lực còn kém rất xa Chân Nguyên.
Diệp Hạo không dám đưa vào quá nhiều một lần.
Nhờ Diệp Hạo đưa Chân Nguyên vào đều đặn có tiết tấu làm nhịp tim Lam Thanh Thanh đập lại bình thường, hơn nữa, các hạng mục sinh mệnh của cô nàng cũng chậm rãi trở lại mức cân bằng.
Y tá trực kinh ngạc đứng dậy.
- Sao có thể?
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lam Trung Thiên trầm giọng nói.
- Chỉ tiêu các hạng mục sinh mệnh của bệnh nhân đang khôi phục lại bình thường.
Y tá nói xong câu này, vội vàng ấn nút khẩn cấp trên đầu giường.
Lam Trung Thiên tràn đầy khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.
Chỉ tiêu các hạng mục sinh mệnh của Lam Thanh Thanh dần trở nên bình thường, chẳng lẽ nhờ công lao của thanh niên này?
Không lâu sau, ba bác sĩ nhanh chóng chạy tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
- Người nhà bệnh nhân, chúng tôi muốn kiểm tra thân thể Lam Thanh Thanh một chút.
Một bác sĩ khách sáo nói với Diệp Hạo.
Diệp Hạo khẽ gật đầu đứng dậy, vừa đứng lên hắn cảm thấy choáng váng lảo đảo một cái.
- Tiêu hao hơi nhiều.
Diệp Hạo thầm nghĩ.
Nếu Diệp Hạo chính thức đặt chân vào luyện thể tầng một cũng không đến mức như vậy.
Bởi vì khi thân thể tiến vào luyện thể tầng một sẽ hình thành một vòng tuần hoàn lớn, theo người tu tiên gọi là một Đại Chu Thiên.
Không giống bây giờ, không có nơi nào có thể lưu giữ, nên nếu có chuyện gì, Chân Nguyên trong cơ thể sẽ tiêu hao hầu như không còn.
Ba bác sĩ nghiêm túc kiểm tra tổng quát cho Lam Thanh Thanh, khi ba người nhận kết quả, tất cả đều không thể tin nổi.
Trạng thái hiện giờ của Lam Thanh Thanh yếu hơn người bình thường một chút, trừ chuyện đó ra, các hạng mục chỉ tiêu sinh mệnh của Lam Thanh Thanh hoàn toàn bình thường.
- Không có khả năng.
- Không có đạo lý a.
- Xin ý kiến viện trưởng đã.
Ba bác sĩ đạt được kết luận rồi đi tới phòng viện trưởng.
Một lát sau, một ông cụ tóc bạc xuất hiện trong phòng, ông ta cẩn thận kiểm tra thân thể Lam Thanh Thanh một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Phù dung sớm nở tối tàn.
- Có ý gì?
- Thân thể Lam Thanh Thanh khôi phục chỉ là hiện tượng giả, hai ba ngày sau sẽ lại như trước.
Hoa Tư khẽ thở dài.
Ba bác sĩ còn muốn hỏi lại nhưng Hoa Tư đã vẫy vẫy tay ra lệnh.
- Mọi người ra ngoài đi.
Ba người không dám nhiều lời, cung kính ra ngoài.
Hoa Tư nhìn về phía Lam Trung Thiên.
- Lam tổng, vừa rồi ai khám và chữa bệnh cho Thanh Thanh vậy?
Lam Trung Thiên không khỏi nhìn qua Diệp Hạo.
- Bạn trẻ này có thể nắm giữ nội lực tinh thuần với độ tuổi này, quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng tôi hi vọng sau này cậu đừng đưa nội lực vào củng cố thân thể Thanh Thanh nữa.
- Vì sao?
- Bên trong nội lực hàm chứa lực lượng gây hại, bởi vậy, chuyện này đối với Thanh Thanh như uống rượu độc giải khát.
- Ai bảo ông đó là nội lực?
Diệp Hạo lắc đầu.
- Cái gì?
Hoa Tư giật mình.
Diệp Hạo cười cười, đi đến giường bệnh, sau đó lấy bình ngọc trong ngực, đổ ra một viên thuốc.
- Nuốt nó đi.
Lúc này Lam Thanh Thanh đã kéo bỏ dây dưỡng khí xuống.
Các hạng mục thân thể cô hiện giờ đã khôi phục bình thường.
Lam Thanh Thanh ừm một tiếng rồi nuốt viên thuốc xuống luôn mà không nghi ngờ gì.
Sau khi thuốc được nuốt xuống, nó hóa thành một dòng năng lượng tinh thuần cực kỳ nồng đạm tràn vào tứ chi, thời gian dần trôi qua, Lam Thanh Thanh cảm thấy toàn thân mình tràn đầy năng lượng.
- Cảm thấy thế nào?
- Tôi cảm thấy mình có sức lực không dùng hết.
- Vậy được rồi!
Diệp Hạo cười nói.
- Viên thuốc này làm thể chất cô tăng lên rất nhiều, người thường dùng có thể tăng 5 ~ 6 năm tuổi thọ.
Lời Diệp Hạo nói làm đám người khiếp sợ không thôi.
Hoa Tư tiến lên trước một bước.
- Không biết linh đan trong tay bạn trẻ là gì?
Giờ Hoa Tư cũng đã tiếp xúc đến linh đan cấp độ này.
Nhưng chỉ tiếp xúc tới mức biết thôi.
Diệp Hạo đưa một viên thuốc cho ông, Hoa Tư nhẹ nhàng ngửi một chút rồi khiếp sợ than.
- Bên trong viên thuốc này có Hoàng Tinh 300 năm, Nhân Sâm 500 năm, còn có Tuyết Cáp 200 năm.
Hoa Tư nói ra liên tiếp hơn 10 loại thảo dược quý báu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]