Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

- Nói nghe một chút.

Diệp Hạo điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái. cười nói.

- Hiện giờ, Lâm gia chồng chất nguy hiểm, nếu cậu tham gia vào sẽ phải chết đó.

- Đến mức đó không?

- Em không biết sự thối nát trong gia tộc lớn đâu.

Lãnh Tuyết nghiêm trọng nói.

- Bây giờ, Lâm gia đang bị Chu gia và Trịnh gia nhằm vào, còn có Vương gia, Tôn gia, Khang gia, Lãnh gia hò hét ra oai, dù Lâm gia mạnh thế nào cũng không thể ngăn cản.

- Lãnh gia sao?

Mắt Diệp Hạo lóe sáng.

- Cô Lãnh là người Lãnh gia nhỉ?

- Em…

Lãnh Tuyết tức không nói nên lời.

Người này lạ thật!

Mình nói nhiều như vậy mà cậu ta chỉ chú ý đến vấn đề này.

- Em không quan tâm Lâm gia ngã hay không, nhưng Lâm Nhu Nhi không thể có chuyện được.

Diệp Hạo nhìn Lãnh Tuyết khẳng định.

- Lâm Nhu Nhi là cây cột chống trời duy nhất hiện giờ của Lâm gia, em thấy cô ấy không bị sao được không?

- Người nào động cô ấy, người đó chết.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Diệp Hạo.

Lãnh Tuyết khiếp sợ nhìn cậu sinh viên ngồi sau ghế bình tĩnh nói ra câu này, lúc này cô mới cảm thấy mình không nhìn thấu cậu ấy.

- Chỉ đùa chút thôi.

Diệp Hạo cười.

- Em chỉ là sinh viên, đâu có tư cách tham dự vào ân oán giữa nhà giàu các cô?

- Em đúng là…

Lãnh Tuyết tức giận đánh Diệp Hạo một cái.

Diệp Hạo cười hì hì tránh né.

Có lẽ vì trả thù hắn, Lãnh Tuyết mua rất nhiều đồ trong siêu thị.

Nhưng Lãnh Tuyết không ngờ, dù trên người cậu ta đầy đồ vẫn không có cảm giác mệt nhọc nào.

- Sau này, nếu có xin nghỉ thì tự mình gọi cho cô.

Đợi Diệp Hạo bỏ đóng đồ xuống, Lãnh Tuyết nói.

- Dạ.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

- Cô Lãnh, bắt đầu từ hôm nay em sẽ không ở ký túc xá nữa.

- Sao thế?

Sinh viên không muốn ở trong ký túc xá phải được giáo viên hướng dẫn đồng ý mới được.

- Ở đó không tiện lắm.

- Có phải ở chung với ba người kia không thoải mái?

- Không phải, tại em thuê nhà trong Hải Hằng Hoa Viên rồi.

- Thuê xong rồi?

- Dạ.

- Tôi không đồng ý.

- Cô sẽ đồng ý mà.

Diệp Hạo nói đến đây, xoay người rời đi.

- Giờ vẫn còn sớm, em phải sắp xếp đồ đạc trong ký túc xá một chút mới được.

- Có tin tôi trừ học phần của em không?

- Cô trừ bao nhiêu học phần, em cố học lại bấy nhiêu thôi, đơn giản!

- …

Diệp Hạo quay về ký túc xá, bắt đầu sắp xếp quần áo.

Quách Tú chuẩn bị cho hắn rất nhiều đồ, hắn định mang hết chúng đến phòng thuê, về phần ký túc xá, chỉ để lại hai ba bộ là được.

- Diệp Hạo, cậu đang làm gì thế?

Tiếu Lão Thực hỏi.

- Chuyển ra ngoài ở.

Diệp Hạo vừa nói chuyển ra ngoài, ba người đều xông tới.

- Sao thế?

Trịnh Tiểu Long hỏi.

Diệp Hạo cầm quần áo đã gấp xong cười đáp.

- Tôi quen ở một mình rồi.

- Đừng giỡn chứ, nếu các anh em có chỗ nào không đúng, cậu cứ nói là được.

Viên Cao Tinh nghiêm mặt nói.

- Thật sự không có!

- Không có mà cậu chuyển ra ngoài?

Viên Cao Tinh nghi ngờ hỏi.

- Chẳng lẽ cậu không biết tiền thuê nhà ở Ma Đô rất đắt sao?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nói:

- Thực ra tôi chuyển ra ngoài ở cùng một cô gái.

- Cái gì?

Một câu này của Diệp Hạo như viên đá làm gợn lên một tầng sóng, ai cũng không ngờ Diệp Hạo chuyển ra ngoài vì chuyện này.

- Tôi bảo này Diệp Hạo, tốc độ của cậu nhanh quá rồi đó!

Viên Cao Tinh khiếp sợ lên tiếng.

- Cậu ở cùng ai thế?

Gương mặt Tiếu Lão Thực tỏa sáng.

- Trương Lan sao?

- Cậu nghĩ nhiều rồi…

Diệp Hạo không giải thích, mà tiếp tục sắp xếp quần áo.

Ba người dù có suy đoán nát óc cũng không nghĩ đến Đường Phiên Phiên đâu, chuyện này quá không có đạo lý rồi!

Cho dù Diệp Hạo may mắn quen biết, nhưng không có khả năng vừa mới quen hai ngày, nhân gia đã không cần mặt mũi mà dọn tới ở chung với hắn.

Bạch Hà cũng không phải, nhỏ đó luôn muốn gây hấn với Diệp Hạo mà.

Sau khi sắp xếp xong hai vali, Diệp Hạo đang muốn rời đi.

- Tôi giúp cậu.

Viên Cao Tinh cười nói.

- Không cần đâu.

Diệp Hạo nhìn thấu ý đồ của thằng bạn heo chó này.

- Ông trời ơi, như vậy tôi càng phải đi.

Viên Cao Tinh nói thì nói như vậy, nhưng dừng động tác trong tay lại.

Diệp Hạo quay lại Hải Hằng Hoa Viên, để đồ của mình vào phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính thì khỏi nói, đã bị Đường Phiên Phiên chiếm mất, hắn muốn đề đồ cũng không thể.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



Huấn luyện quân sự vừa kết thúc, Trương Lan đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Buổi tối rảnh không, chúng ta đi xem phim đi!

Trương Lan lấy ra hai tấm vé, vẫy vẫy trước mặt hắn.

Bốn phía lập tức truyền ra từng đợt sói tru, Trương Lan này cũng quá trực tiếp đi, tự động theo đuổi trai luôn, ngốc đến mấy cũng nhìn ra.

Lúc Diệp Hạo đang định nói gì đó thì di động vang lên.

- Mới 5 giờ đã phải qua sao?

Diệp Hạo nghe điện thoại của Tiểu Mai, nghi ngờ hỏi.

- Chúng ta phải chuẩn bị trước.

Tiểu Mai nhỏ giọng trả lời.

- Được rồi, bây giờ cô ở đâu?

- Tôi đang trước cửa ra vào trường cậu.

- Đợi tôi 20 phút.

Diệp Hạo tắt điện thoại, vẻ mặt áy náy nhìn Trương Lan.

- Buổi tối tôi có chuyện rồi.

- Ừm, vậy anh cứ làm việc đi.

Trương Lan thất vọng đáp lời.

Diệp Hạo đang định rời đi, Bạch Hà đã tiến lên cản hắn.

- Tôi bảo này Diệp Hạo, anh có ý gì hả?

- Làm sao?

- Cục cưng nhà tôi chủ động hẹn anh, thế mà anh dám từ chối?

- Buổi tối tôi có việc bận mà.

- Từ chối.

- Không thể từ chối.

- Chuyện gì?

- Không tiện nói cho cô.

- Vậy tiện nói cho cục cưng nhà tôi không?

Bạch Hà đối chọi gay gắt, Trương Lan nghe vậy vội vàng kéo cô bạn lại.

- Cậu kéo tôi làm gì?

Bạch Hà bất mãn.

- Tôi giúp cậu lấy lại công đạo đó.

- Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.

Trương Lan nghiêm mặt nói, Bạch Hà không khỏi giật mình.

- Cố chủ có nhiệm vụ.

Diệp Hạo chần chừ một chút vẫn nhỏ giọng nói với cô nàng.

Hai mắt Trương Lan không khỏi sáng lên.

Chuyện này có phải chứng minh mình có vị trí riêng trong lòng hắn hay không?

Nhưng vấn đề lại tới nữa.

Cố chủ? Nhiệm vụ sao?

Diệp Hạo đang làm cái gì?

Diệp Hạo không nhiều lời, bước nhanh về ký túc xá.

Hắn không thể mặc quân trang đi gặp Tiểu Mai được.

Lúc Diệp Hạo đi tới cửa trường, đã thấy sáu chiếc xe sang trọng xếp thành một hàng, hắn mới biết Lâm Nhu Nhi cũng đến đây.

Diệp Hạo được Tiểu Mai dẫn tới chiếc xe chính giữa.

- Nhi tỷ.

Diệp Hạo ngồi xuống, sau đó gọi.

Lâm Nhu Nhi đưa chai nước khoáng cho hắn.

- Huấn luyện quân sự lâu như vậy chắc khát nước rồi?

Không thể không nói Lâm Nhu Nhi thật sự am hiểu lòng người.

Một hành động nho nhưng có thể nhìn ra được cô là người có tu dưỡng.

Diệp Hạo hơi kinh ngạc nhận lấy.

- Nông Phu Sơn Tuyền có series này từ lúc nào thế?

Nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền trước mắt được đổi vỏ bằng pha lê, mà đó còn khảm một con chim ưng oai vệ đang giương cánh bay cao.

- Đây là series cao cấp Mạc Nhai Tuyền của Nông Phu Sơn Tuyền.

Tiểu Mai đúng lúc tiếp lời.

- Nhưng tôi cảm thấy EVIAN của Pháp đậm đà hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.