Chung Tứ Phương oán hận liếc nhìn Diệp Hạo, hắn đã biết mình đã mất hết mặt mũi rồi.
Diệp Hạo quá mạnh.
E rằng cả bốn người cùng xông lên cũng bị ăn hành như thường thôi.
Sau khi Chung Tứ Phương rời đi, ánh mắt Trương Lan đầy khác thường nhìn Diệp Hạo hỏi.
- Anh từng học võ?
- Không khác nhiều lắm!
Diệp Hạo đâu nói mình Tu Đạo được!
- Dạy tôi một chút đi.
Trương Lan vội nói.
Diệp Hạo đánh giá cô gái trước mặt một lượt rồi trả lời.
- Cô không có thiên phú luyện võ!
- Anh - - anh mới không có thiên phú luyện võ ấy?!
Trương Lan hầm hừ đáp trả.
- Không muốn dạy thì cứ nói thẳng.
Diệp Hạo cười ha ha không nói thêm nữa.
Hắn biết được căn cốt thiên phú sao? Hắn chỉ không biết dạy như thế nào thôi. Hơn nữa, cho dù biết cũng không bằng lòng dạy.
Diệp Hạo mua đồ ăn sáng, cầm túi lớn túi nhỏ trở về phòng ngủ.
- Tôi nói này, giờ đã 6 giờ 20, ba người định ngủ đến lúc nào mới chịu dậy đây?
Diệp Hạo để bữa sáng xuống cười nói.
- 6 giờ 20 sao?
Trịnh Tiểu Long dụi dụi mắt hỏi.
- Ai bảo các cậu đánh bài đến muộn vậy!
Diệp Hạo chỉ bữa sáng trên bàn.
- Tôi mua bữa sáng cho các cậu rồi.
Nghe có bữa sáng ba người đều có tinh thần, sau khi rửa mặt xong, cả đám bắt đầu ăn ngấu nghiến.
- Diệp Hạo, sao cậu dậy sớm vậy?
Trịnh Tiểu Long vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
- Chạy bộ buổi sáng!
- Chạy bộ buổi sáng sao? Tinh thần cậu thật tốt.
Tiếu Lão Thực nói.
Tối hôm qua Diệp Hạo là người đi ngủ cuối cùng đó!
- Vẫn đẹp trai đó chứ!
Diệp Hạo thay quân trang nhìn gương soi, hắn phát hiện từ lúc Thần Huyết cải tạo bản thân, da thịt cũng thay đổi trở nên bóng loáng, co dãn hơn trước.
Nốt ruồi nhỏ trên mặt và mụn cám đã không còn.
- Hình như tôi đẹp trai hơn một chút rồi!
Diệp Hạo sờ cằm nói.
- Nhìn nữa cậu cũng không đẹp trai bằng bản thiếu gia đâu.
Trịnh Tiểu Long để sát đầu vào, hắn sờ râu trên cằm mình.
- Cậu nói xem có nên cạo râu không?
- Cạo hay không cạo cũng đều như con gấu thôi!
Viên Cao Tinh rửa sạch tay đứng phía sau hai người.
- Giá trị nhan sắc cao nhất trong phòng chúng ta là tôi.
- Giá trị nhan sắc trong phòng chúng ta đều dựa vào một mình tôi chèo chống, được không?
Lúc này Trịnh Tiểu Long phản bác.
- Hai người cứ nói nữa sẽ đến muộn đó.
Diệp Hạo nhìn đồng hồ quay người đi về phía thao trường.
- Diệp Hạo, đợi tôi với.
Tiếu Lão Thực nhanh chóng thay quần áo, rồi đuổi theo Diệp Hạo.
- Người nào đi cuối người, đó khóa cửa.
Trịnh Tiểu Long nói xong câu này, chạy ra như một làn khói.
Lúc bốn người đến thao trường, bạn học trong lớp gần như đến đã đến đông đủ.
Cả lớp dựa theo nam nữ đứng thành hai hàng, bốn người tự giác đứng vào đội nam sinh.
Mà Diệp Hạo không ngờ, người đứng bên cạnh mình là Bạch Hà.
- Diệp Hạo, đổi vị trí đi.
Trịnh Tiểu Long nhìn thấy tình huống này liền đi tới bên cạnh Diệp Hạo, nhỏ giọng nói, mà Diệp Hạo cũng dứt khoát xoay người đi đến vị trí Trịnh Tiểu Long.
Lúc trong đầu Trịnh Tiểu Long đang tính toán làm sao nói ra những lời dạo đầu khiến Bạch Hà khó quên, thì Bạch Hà ta lại quay người đổi vị trí với nữ sinh phía sau, sau khi đổi, vị trí Bạch Hà lại đứng cạnh Diệp Hạo lần nữa.
- Muốn hất tôi ra à, không có cửa đâu.
Bạch Hà nhìn chằm chằm Diệp Hạo hừ lạnh nói.
- Đại tỷ, tôi với cô không oán không thù, được không?
Diệp Hạo nói.
- Ai bảo anh không thêm số Q chat của tôi chứ?
- Bây giờ tôi thêm có được không?
- Bây giờ tôi không vui.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Anh xin lỗi tôi.
- Được, tôi xin lỗi.
- Không thành ý.
- Ông nội cô.
- Anh lại mắng tôi?
Bạch Hà xù lông lần nữa, chỉ Diệp Hạo tức giận nói.
Tất cả học sinh đều nhìn về phía hai người.
Vẻ mặt Lãnh Tuyết âm u đi tới bên cạnh họ.
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Cô Lãnh, cô phải làm chủ cho em.
Bạch Hà đáng thương nhìn Lãnh Tuyết.
- Huấn luyện viên lập tức sẽ tới, Bạch Hà, nếu em dám quấy rối nữa, cẩn thận tôi trừ điểm em.
Lãnh Tuyết trừng Bạch Hà một cái rồi xoay người rời đi.
Sao Lãnh Tuyết lại không nhìn ra Bạch Hà đang đóng giả kẻ ác cáo trạng trước.
Tình huống gì thế?
Bạch Hà ngẩn ngơ!
Lúc Bạch Hà muốn nói gì đó bốn phía vang lên từng tiếng kinh hô.
- Huấn luyện viên đến rồi.
- Đều rất đẹp trai đó.
- Rất muốn hạ gục một người a.
Đối mặt với hành động hoa si của đám nữ sinh, trong lòng nam sinh tràn đầy ghen ghét, nhưng ghen ghét thì ghen ghét, bọn họ không thể không thừa nhận bộ dáng những huấn luyện mặc quân trang rất soái.
Huấn luyện viên lớp Diệp Hạo là một thanh niên hơn 20 tuổi.
- Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là huấn luyện viên của các bạn, tên tôi Hạ Kinh, bây giờ mọi người dựa theo chiều cao chia thành hai nhóm.
Khi Hạ Kinh dứt lời, một số bạn học trong lớp tự động đổi vị trí.
Hạ Kinh đợi một chút rồi trầm mặc đi đến trước mặt Trịnh Tiểu Long.
- Cậu không nghe lời tôi nói sao?
Lời Hạ Kinh nói rất gay gắt, mà Trịnh Tiểu Long giờ này tuổi trẻ khí thịnh, sao có thể chịu được? Nên hắn lựa chọn im lặng.
Hạ Kinh thấy Trịnh Tiểu Long không trả lời, càng tức giận quát.
- Chạy quanh thao trường ba vòng.
- Em không chạy.
Trịnh Tiểu Long nhìn Hạ Kinh, trầm giọng nói.
- Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức.
- Xin lỗi, em không phải quân nhân.
- Hình như cậu không biết sinh viên là thành viên quân nhân dự bị, mà hiện giờ cậu đang huấn luyện quân sự.
Trong mắt Hạ Kinh lộ vẻ nghiêm nghị:
- Tôi nói một lần cuối, chạy quanh thao trường ba vòng.
Giết gà dọa khỉ!
Muốn những học sinh này nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, phải làm bọn họ duy trì kính sợ đối với mình.
Lẽ ra Hạ Kinh còn muốn tìm một kẻ cứng đầu ấy, nhưng không ngờ Trịnh Tiểu Long tự nhảy ra ngoài làm chuột bạch.
- Em không chạy.
Trịnh Tiểu Long cắn răng nói.
- Em có thể không chạy, nhưng tôi phải nói cho em biết - - tôi sẽ viết không đạt lên trên cột đánh giá về em, còn cho vào trong hồ sơ của em nữa.
Hạ Kinh trầm giọng nói.
Trịnh Tiểu Long biến sắc, nhưng vẫn không di chuyển.
Viên Cao Tinh chần chừ một lúc rồi nói.
- Tiểu Long, chạy đi.
- Ai cho em nói chuyện?
Hạ Kinh nhìn Viên Cao Tinh quát.
- Em…
Viên Cao Tinh vừa nói đến đây lại bị Hạ Kinh ngắt lời.
- Trước khi nói chuyện phải nói báo cáo.
- Báo cáo.
- Nói.
- Tiểu Long, chạy đi.
Viên Cao Tinh trầm giọng nói.
Trịnh Tiểu Long do dự một hồi mới ra khỏi đội ngũ chạy về phía thao trường.
- Còn em nữa, cũng đi chạy ba vòng.
Hạ Kinh chỉ Viên Cao Tinh nói.
- Vì sao vậy?
Viên Cao Tinh khó hiểu nói.
- Không có vì sao, em chỉ cần phục tùng!
Hạ Kinh có chút ngang ngược.
- Em…
Viên Cao Tinh nói đến đây rồi nghĩ đến chuyện của Trịnh Tiểu Long, hắn đã hiểu mình nói cái gì cũng không có tác dụng, đành ra khỏi đội ngũ chạy theo Trịnh Tiểu Long.
Tiếu Lão Thực chần chừ một lúc liền mở miệng nói:
- Báo cáo.
- Nói.
- Huấn luyện viên, em đề nghị mình được chạy ba vòng.
Tiếu Lão Thực chất phác nói.
- Lý do.
- Vì em và Trịnh Tiểu Long, Viên Cao Tinh đều ở cùng một phòng.
Tiếu Lão Thực nói thật.
- Nếu em thích chạy như vậy, vậy em chạy năm vòng đi.
Hạ Kinh nhìn Tiếu Lão Thực một cái, thản nhiên nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]