Chương trước
Chương sau
Lái xe trên đường, Tiêu Hạo hỏi Triệu Mộng Nghiên.

“Quả thật là xảo, nhà cô lại là khu chung cư An Bình cũng thuận đường tôi về nhà.”

Triệu Mộng Nghiên có chút tò mò hỏi.

“Ông chủ, nhà anh chỗ nào mà lại ở gần chỗ đó đây?”

“Là Vân Hải khu.”

“Biệt thự khu xa hoa Vân Hải?”

Nghe Tiêu Hạo đáp án, Triệu Mộng Nghiên kinh ngạc một lúc rồi cũng khôi phục lại với bộ dáng quả là thế.

Hai người cũng trò chuyện một hồi, Tiêu Hạo mới nói.

“Vậy đi, chiều mai tôi sắp xếp thời gian rảnh để đến xem bệnh tình mẹ cô thế nào. Dù sao cẩn thận một chút mà tránh tiêu tiền không đúng chỗ vẫn tốt hơn.”

Triệu Mộng Nghiên gương mặt có chút đỏ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu gật đầu, Tiêu Hạo cũng nói mục đích thật sự khi đến bệnh viện.

“Chẳng qua tôi đến bệnh viện mục đích là tìm kiếm người bị trúng độc mà thử hiệu quả của nó thôi. Thuận tiện quay cái video quảng cáo PR sản phẩm cho công ty mới.”

Triệu Mộng Nghiên cũng lắng nghe mà thức thời không hỏi nhiều.

Sau một lúc cũng đến chung cư, nhìn Triệu Mộng Nghiên đi vào, Tiêu Hạo cũng khởi động xe mà về nhà.

Về đến nhà, ở cả nhà biểu thị lo lắng, Tiêu Hạo lấp liếm cái lý do rồi tiến vào tu luyện tháp bế quan ngắn.



Hôm nay lớp học vẫn như thường lệ giải đề như thường, Tô Tích Trúc vẫn không có gì khác thường, nhưng để Tiêu Hạo có chút không hiểu là cô gái này ngữ khí nói chuyện có gì đó không đúng.

Đến giờ tan học, Cao Viễn thần sắc có chút sa sút, Tiêu Hạo thấy vậy cười hỏi.

“Mày đây là có ai thiếu nợ không trả tiền sao mà mặt bí xị vậy?”

Cao Viễn bĩu môi bất đắc dĩ.

“Hạo ca, em đây đang rầu vụ map mới đây này.”

Tiêu Hạo nghe vậy sững sờ có chút không hiểu.

“Map mới? cái gì map mới?”

Cao Viễn thấy Tiêu Hạo giả ngu biểu thị có chút không cao hứng.

“Em bị team bọn kia ngược như chó đây, bọn nó còn bảo chứ vào map thì gặp mày ở đâu là ngược chết ở đó.”

Tiêu Hạo mới hiểu Cao Viễn nói là cái gì mà tức giận đấm vào mấy khối mỡ.

“Thì mày nói toạt ra là chơi Mobile Legends bị ăn hành mẹ đi, ngại cái gì chứ. Mà map mới này là cái gì?”

Cao Viễn mới thuật lại câu chuyện, Tiêu Hạo nghe xong cũng kinh ngạc.

“Lại mở ra chế độ sinh tồn, còn bị mang ra vào 1 trong những hạng mục thi đấu. Chà chà, lần này Moonton triệt để chơi lớn nha.”

“Đâu chỉ là lớn, em xem thông tin giải đấu gồm 3 hạng mục mà giải thưởng cao nhất lên tới 3 triệu euro.”

“Nhiều như vậy?”

Tiêu Hạo quả thật kinh ngạc với tốc độ phát triển của mấy tựa game moba trên smartphone. Mấy giải đấu thể thao điện tử cũng không còn hiếm lạ, nhưng trên smartphone thì mới xuất hiện mấy năm trở lại đây mà thôi. Trong lòng bắt đầu có ý động muốn cắm 1 chân vào lĩnh vực này.

“Thôi kệ nó đi, tao cũng chả quan tâm làm gì. Đi, tao với mày lập team chơi chế độ sinh tồn. Bảo cái team bán hành cho mày vào để Hạo ca chiêu đãi nào.”

Tiêu Hạo có rủ ba nữ chơi cùng nhưng bị từ chối mà lái xe về nhà trước.

Cao Viễn cũng lái xe mang Tiêu Hạo đến 1 quán cafe không gian lý tưởng mà chiến game.

Tiêu Hạo lúc này cũng đổi một thân áo thun trắng cùng quần ngắn ngồi mở điện thoại lên chơi game. Vì hôm trước trong đợt đặt hàng của đổi sang con hàng Iphone XS max loại mới nhất nên chơi game vô cùng mượt mà.

Vào ván đầu tiên, hai người cùng team với một thằng nước ngoài nhưng ở Tiêu Hạo diệt được Lord cuối trước bị bạo map mà chiến thắng.

Nhìn trên màn hình 2 chữ chiến thắng, Cao Viễn giơ lên ngón tay cái bội phục sát đất.

“Hạo ca quá trâu bò, Hạo ca nơi tay, team ta vô địch.”

“Mày nói giống kiểu Hạo ca là cái bàn tay vàng của mày vậy hả haha.”

Hai người cười nói một hồi mà cũng bắt đầu trận mới.

“Đi giết con quái cầm roi trước.”

“Buff giáp này, mày tank thì ăn đi.”

“Cây gươm thất hải này để tao.”

“Thấy bọn nó rồi, dùng ulti trói lại nhanh.”

“Ok, ok, còn 4 team nữa.”

“Map chuẩn bị thu hẹp rồi, nhanh lên theo tao.”

“Hạo ca, Lord ra rồi quất nó.”

“Cuối cùng cũng xong.”

Tiêu Hạo vất điện thoại trên bàn uống một ngụm trà đá mà cười một tiếng.

“Đậu xanh không ngờ phút cuối lại mém chút bị lật thuyền trong mương. Cũng may mắn là Hạo ca phản ứng nhanh, nếu không thì chết queo đầu tiên rồi.”

Cao Viễn ánh mắt tràn đầy sùng bái.

“Hạo ca, anh thi đấu quả thật là không thua kém gì tuyển thủ chuyên nghiệp à nha, nếu mà anh thi đấu giải quốc tế thì không có ai solo thắng kỹ năng qua anh quá.”

Lúc này có một cô gái đi ngang qua nghe thấy Cao Viễn ném lựu đạn oanh tạc tân bốc Tiêu Hạo, nàng khẽ hừ một tiếng khinh thường.

“Đánh dạng nháo trò mà cũng đã thả bom oanh tạc đâu, đúng là đồ trẻ trâu mà.”

Cao Viễn nghe thấy có người chế giễu, quay sang nhìn lại là một cô gái nhưng vẫn vô cùng tức giận.

“Nè nè, cô xem mình là ai à? người khác nói gì cũng có ảnh hưởng đến kinh tế nhà cô không hả? đừng cho là mình có chút xinh đẹp thì đem cái tấm miệng thối muốn nói gì là nói cái đó.”

Cao Viễn không thể không thừa nhận cô gái này vô cùng xinh đẹp nhưng miệng mồm thối hoắc thì cũng chả ai ưa thích.

“Mày dám nói ai miệng thối?”

Cô gái lúc này bị mắng chửi cũng cảm thấy giận dữ mà tay chống nạnh lên quát. Hai người tiểu đả tiểu nháo làm quán cà phê mấy người khách cũng tò mò mà nhìn sang xem là chuyện gì.

Nghe cô gái này ý tứ, Tiêu Hạo cũng biểu lộ có chút không vui: đậu bà nó ở đâu chạy ra con khùng đi đánh giá người khác chơi game?

Nhìn thấy càng nhiều người vây xem, Tiêu Hạo cũng đứng lên hỏi cô gái.

“Cô và bọn tôi rất quen sao hả?”

“Hừ, ai thèm quen hai con gà công nghiệp như bọn mày.”

Cô gái ngạo kiều hừ một tiếng làm Tiêu Hạo một trận khó chịu quát.

“Vậy thì bọn tôi chơi game mắc mớ gì đến cô hả cái đồ bệnh thần kinh.”

Nói xong Tiêu Hạo còn buồn bực thấp giọng nói thầm.

“Đi đâu cũng toàn gặp mấy cô đầu óc có bệnh, chả lẽ đều đến thời điểm hành kinh rồi hay sao?”

Cô gái cũng nghe thấy Tiêu Hạo chế giễu, sắc mặt có chút khó coi.

“Mày mới hành kinh, cả nhà mày mới hành kinh.”

“Này, này, cô cái miệng sạch sẽ một chút có được hay không hả? ăn nói giống như cái máy giặt vậy.”

“Mày,.. mày dám mắng bà cô mất dạy, đồ khốn khiếp, bà đây liều mạng với mày.”

Thấy cô gái xông lên vung tát đến, Tiêu Hạo giữ lấy tay của nàng vẻ mặt vô tội nói ra.

“Cái này là cô nói nha, tôi không có nói như vậy à.”

Trên tay truyền đến một trận đau đớn, cô gái kêu lên.

“Thả tay bà ra.”

“Cô không phát bệnh thần kinh cắn người bậy bạ là được.”

“Mày dám mắng bà là chó, đồ con gà đáng chết.”

Chụp lấy tiếp 1 chân của cô gái, Tiêu Hạo quả thật bực bội muốn chết mà thả cô gái ra làm nàng té cái bịch xuống đất.

“Ai, u, cái đồ đàn ông mặc váy chết tiệt không biết thương hương tiếc ngọc.”

Trong túi cô gái cũng rơi ra cái huy chương đồ án hình hoa hồng cùng cái tấm nền rực cháy. Cao Viễn nhìn thấy cái huy chương này, ánh mắt kinh ngạc bật thốt lên.

“Cô là Emily của team RS?”

Cô gái nhặt lấy huy hiệu bỏ vào túi lộ vẻ tự hào nói ra.

“Haha, thế nào hả hai con gà công nghiệp? mấy người chém gió cũng không sợ gãy đầu lưỡi. Bản thân tôi là người chơi chuyên nghiệp cũng không dám nói kỹ năng bản thân là nhất. Game moba là phải phối hợp với đồng đội chứ không phải 1 người là có thể cân cả thế giới có hiểu chưa.”

Bị cô gái giáo huấn, Cao Viễn chẳng những không khó chịu, ngược lại thái độ xoay chuyển một vòng mà mặt lật cũng nhanh như lật sách cười cười.

“Xin lỗi Emily, cô nói rất đúng, hai chúng tôi thụ giáo.”

Tiêu Hạo một bên lười nhác quản mà hừ một tiếng không cho là đúng.

“Cái gì chó má đồng đội, nhiều khi toàn troll team thôi chứ có gì hay ho. Gặp đồng đội ngu như heo thì chả 1 người gánh team.”

Emily nghe vậy cười lạnh.

“Đúng là đồ nghiệp dư gà mờ, chả biết cái gì gọi là game chiến thuật đồng đội cả. Nói cho bọn mày cũng như đàn gãy tai trâu.”

“Nói vậy ý cô là phải có team giỏi thì mới là yếu tố quyết định chiến thắng rồi?”

“Chứ sao nữa, team giỏi cùng chiến thuật hợp lý thì chiến thắng nằm gọn trong tay.”

“Tốt, vậy hai ta đánh cái cược thế nào?”

Emily nghe vậy sững sờ, có chút hứng thú.

“Vậy anh bạn gà mờ đây muốn cược cái gì?”

Cao Viễn thấy hai bên bắt đầu căng thẳng, làm cái lắc đầu bảo Tiêu Hạo không tốt đánh cược. Tiêu Hạo chả thèm để ý thằng em khuyên bảo mà nói ra.

“Đơn giản thôi, cô nói ra sao thì chúng ta đánh cược giống như vậy. Gọi team của cô đánh với tôi 1 trận tùy chọn. 5 người mấy cô đấu với tôi cùng 4 người ngẫu nhiên khác. Hình thức là 1 ván quyết định thắng thua. Nếu tôi thua, cô cứ việc ra 1 điều kiện. Bất kể tiền tài hay cái gì cô muốn tôi đều có thể thực hiện.”

Emily nghe vậy gật đầu đồng ý.

“Ok, cái này là cậu xách ra điều kiện nha, tôi cũng không có ép buộc. Vậy thì chờ một chút để tôi gọi điện báo cho mấy chị em cùng đến.”

Tiêu Hạo có chút im lặng nhìn Emily.

“Nói vậy là cô ý là ăn chắc tôi rồi? tôi vẫn còn chưa xách ra yêu cầu nếu như team cô thua đâu?”

Emily cười một tiếng khẳng định.

“Không thể nào, bọn tôi sẽ không thua, cậu cứ chờ mà đáp ứng team tôi 1 cái điều kiện đi haha.”

Ở nhắn tin 4 người còn lại cho team, Emily gật đầu.

“Bọn họ đồng ý, nhưng là cậu không được nuốt lời, bất cứ điều kiện nào cũng được đấy nhé.”

“Được, lời tôi đã nói ra trước giờ không thay đổi.”

Tạo một phòng đấu tùy chọn, Tiêu Hạo ở chat lên kênh thế giới mời chào vụ đánh cược này cũng được 4 người chơi ngẫu nhiên khác vào giúp đỡ.

Thấy người đã vào đông đủ, Tiêu Hạo bấm bắt đầu trận đấu.

Sau khi kết thúc quá trình cấm chọn tướng, Tiêu Hạo cũng chọn tướng yêu thích của mình là Fanny.

Emily ngồi một bên cười lạnh, Cao Viễn ánh mắt bất đắc dĩ nhìn trong màn hình team Tiêu Hạo cùng team RS mà trong lòng âm thầm mặc niệm: Hạo ca, chúc anh ăn hành ngon miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.