Phùng Tuyết Vân nghe vậy sững sờ, nhưng kiên quyết lắc đầu.
“Xin lỗi ông chủ, chuyện này là lỗi của tôi… tôi không xứng đáng ở lại công ty này, nhưng xin ngài cho tôi một chút thời gian để giúp đỡ Dương tổng giải quyết vấn đề trước mắt có được không?”
Tiêu Hạo lắc đầu mặt không thay đổi.
“Không được, chuyện này cô không cần nhúng tay vào thì cũng sẽ được giải quyết.”
Phùng Tuyết Vân thần sắc ảm đạm gật đầu quay sang cười thảm mà chào Dương Sơ Tuyết rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
Tiêu Hạo thấy vậy có chút không hiểu.
“Cô đây là làm cái gì? đang trong thời gian họp lại tự động rời khỏi?”
Phùng Tuyết Vân lắc đầu.
“Từ bây giờ tôi đã không còn là người của công ty nữa, tôi không xứng đáng với chức vị của mình nên tự nguyện rời khỏi, sẽ không làm phiền mọi người phiên họp.”
Tiêu Hạo giận không chỗ phát tiết quát lên.
“Cô đứng lại cho tôi. Lúc nào tôi nói sẽ đuổi cô đi hả? lúc nãy là xem như một bài khảo nghiệm để cô chính thức làm phó tổng công ty thôi. Cô không muốn làm cũng phải làm, đây là lệnh. Trở về vị trí cho tôi.”
Thấy Phùng Tuyết Vân có chút chần chờ không chịu quay lại, Dương Sơ Tuyết lúc này cũng mở miệng nói chuyện.
“Tuyết Vân, cậu cũng đừng có nguyên tắc cứng ngắc như vậy, ông chủ đã không sa thải cậu thì cứ quay lại đi. Hai chúng ta cùng song kiếm hợp bích tiếp tục nào.”
Phùng Tuyết Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-toan-nang-he-thong/2476041/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.