Thấy mấy cái lưu manh trước khi rời đi còn ném cho mình cái ta hiểu ánh mắt, Tiêu Hạo quả thật bất đắc dĩ:bọn mày đây là cái gì ánh mắt?
Mục Hi Ngọc bị Tiêu Hạo mấy câu nói mà đuổi đi đám lưu manh cho sững sờ, chợt cười lạnh.
“Hóa ra kẻ chủ mưu sau màn đùa bỡn cảnh sát là cậu?mau theo tôi về đồn điều tra.”
“What?”
Tiêu Hạo bị Mục Hi Ngọc câu nói cho mộng bức, lộ vẻ không hiểu hỏi.
“Cái gì về đồn?”
Mục Hi Ngọc có chút không kiên nhẫn móc ra còng tay.
“Còn dám ngụy biện, ban ngày ban mặt dám sai sử đám lưu manh đùa bỡn cảnh sát.Để bà cô bắt mày về đồn xem còn mạnh miệng nữa không.”
Tiêu Hạo cũng biết là Mục Hi Ngọc hiểu lầm, bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi.
“Ta nói chị cảnh sát, em đây là một công dân tốt à.Thời đại này làm người tốt việc tốt thật khó khăn, bản thân cứu người lại bị xem là tội phạm.”
Mục Hi Ngọc triệt để tức giận quát lên.
“Đúng là dám làm mà không dám nhận, cậu vẫn còn là học sinh làm sao có thể hư hỏng như vậy đâu.Theo tôi về đồn tiếp nhận điều tra.”
Tiêu Hạo lúc này cũng quét ánh mắt nhìn chằm chằm ngực Mục Hi Ngọc.Cô nàng này tức giận thở hổn hển mà ngực phập phồng lên lại có tư vị khác à nha.Không ngờ dáng người lại tốt, ngực lại to nữa đâu.
Mục Hi Ngọc thấy Tiêu Hạo không trả lời, còn dùng ánh mắt nhìn ngực mình chằm chằm, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-toan-nang-he-thong/2475994/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.