Chương trước
Chương sau
Tiêu Hạo thấy 2 nữ gật đầu, trong lòng mừng rỡ hỏi ngược lại.
“Yên nhi, Du Du là thật sao?anh không nằm mơ?”
Hai nữ thấy Tiêu Hạo kích động đến cả người run rẩy, bất mãn chu lên cái mỏ mà dùng tay véo hông Tiêu Hạo làm bản thân đau đến nhe răng nhếch miệng.
Ba người cùng nhau sóng vai đi xuống lầu, hai nữ ngọt ngào nở nụ cười chào tạm biệt Tiêu phụ Tiêu mẫu rồi cùng nhau về nhà, để lại một mặt mộng bức hai người.
Hai nữ đi rồi, Tiêu Chính Hào gương mặt lộ vẻ không thể tin nhìn con trai mình, âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
“Quả nhiên con trai Tiêu Chính Hào ta là trâu nhất.”
Một bên Diêu Ái Phương ánh mắt cười mà như không cười nhìn Tiêu Hạo.
“Hậu cung hài hòa?”
Tiêu Hạo vui sướng đáp.
“Vâng!”
Diêu Ái Phương tức giận đập đầu Tiêu Hạo một cái mắng.
“Vâng cái đầu của mày.Thằng quỷ sứ, được lắm.Học tập không giỏi nhưng bản sự tán gái thì nhất lưu.Mày làm sao đó thì làm.Dù hai cô gái có chịu ở chung với mày nhưng gia đình người ta chưa chắc sẽ đồng ý.Tham quá thì thâm, nhớ kỹ đạo lý đó nha con trai.”
Tiêu Hạo bĩu môi, có chút không cho là đúng gật đầu vỗ ngực cam đoan.
Ở thời điểm này, cái xác không đầu của Lăng Tích Uy cũng được cảnh sát tìm đến.
Một nữ cảnh sát đang nhìn chằm lấy đang bị pháp y kiểm tra thi thể.Đến khi pháp y kết thúc kiểm tra, nàng mới lên tiếng.
“Kết quả thế nào?”
Nhóm pháp y sắc mặt có chút khó coi nói ra.
“Cái này chúng tôi cũng thúc thủ vô sách.Đầu của nạn nhân dường bị vật gì đó mạnh mẽ lao vào mà bay đi.Theo dấu vết có lưu trên cổ đường ranh giới tách lìa với đầu, rõ ràng không phải bị cắt mà bị vật nặng đánh với lực lượng mạnh đến mức nổ tung.”
Mục Hi Ngọc khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên một chút không biết suy nghĩ gì.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên cắt đứt lấy nàng suy nghĩ.
“Alo, tiểu Ngọc hả con?đã điều tra được người chết thông tin chưa?”
Mục Hi Ngọc hồi đáp.
“Đã tra được.Người chết gọi Lăng Tích Uy, là một cái học sinh cấp 3.Bên pháp y kết luận là bị vật nặng oanh bạo nổ đầu.”
Đầu dây bên kia người nghe đến Lăng Tích Uy 3 chữ có chút kinh hãi, xác nhận hỏi lại.
“Nạn nhân quả thật tên là Lăng Tích Uy đúng chứ?”
Mục Hi Ngọc gật đầu, thấy phó cục trưởng thanh âm có chút thất thố, nghi ngờ hỏi.
“Có vấn đề gì về nạn nhân không phó cục trưởng?”
Phó cục trưởng Lý Kiến Quân ngưng trọng nói.
“Đâu chỉ là có vấn đề.Mà là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.Cái này Lăng Tích Uy nếu không có trùng tên trùng họ mà nói thì chắc là cái kia Lăng gia dòng độc đinh Lăng Tích Uy Lăng đại thiếu không thể nghi ngờ.”
Mục Hi Ngọc nghe vậy kinh hãi, nhìn xác chết không đầu có chút khó tin.
“Lại là Đồng Xuyên tỉnh chúng ta cái kia Lăng gia đại thiếu.”
Lý Kiến Quân biết sự việc tính nghiêm trọng, vội vàng phân phó Mục Hi Ngọc.
“Tiểu Ngọc, việc này đã vượt quá năng lực khống chế của chúng ta.Vụ án này về ghi chép đại khái là được rồi kết thúc.Con gọi một chiếc xe cứu thương, chở xác của Lăng đại thiếu đến Lăng gia đi thôi.”
Mục Hi Ngọc nghe vậy bất mãn nói.
“Chú Quân chú nói vậy là ý gì?làm cảnh sát là công chính liêm minh, làm sao có thể để tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp đâu.”
Lý Kiến Quân bất đắc dĩ nói.
“Ài, tiểu Ngọc à tiểu Ngọc.Con còn trẻ tuổi, có một số thứ mà con vẫn chưa tiếp xúc đến.Chú ra lệnh cho con lập tức quay về đồn làm ghi chép vụ án này.Đến đây thôi.Chú cũng vì muốn tốt cho con, sau này nếu có cơ hội thì con sẽ hiểu.”
Mục Hi Ngọc nghe được Lý Kiến Quân đã đưa ra mệnh lệnh chỉ thị, có chút không tình nguyện đồng ý.Gọi xong một cái xe cứu thương chở xác nạn nhân về sau, Mục Hi Ngọc cũng lên đường quay về đồn cảnh sát tỉnh.
Khi xác Lăng Tích Uy được đưa về đến gia tộc, Lăng gia lúc này là một mảnh âm u.
Phạm Phương Hoa ôm lấy thi thể không đầu Lăng Tích Uy khóc rống lên.
“Con ơi là con, sao lại chết thảm như vậy thế này!”
Lăng gia gia chủ cũng là Lăng Tích Uy cha Lăng Phi lúc này sắc mặt âm trầm, nói với lão già đứng kế bên.
“Đã tra được là ai làm chưa?”
Lão già lúc này sắc mặt ngưng trọng nói ra.
“Việc này đã có chút khó làm.Theo thủ pháp gây án mà nói, đại thiếu gia là bị 1 quyền đánh bạo nổ đầu.Đại thiếu gia cũng chỉ là người phàm tục.Vì vậy rất có thể kẻ gây án là một Hậu Thiên cao thủ ở tam trọng đến tứ trọng khoảng chừng.”
Lăng Phi khẽ nhíu mày suy nghĩ một hồi, phân phó nói.
“Tra xem gần đây là ai kết thù với Tích Uy.Bất kể đối phương có là Hậu Thiên hay Tiên Thiên cao thủ cũng nỗ lực bằng mọi giá giết chết.”
“Haha, khẩu khí thật lớn, bằng mọi giá cơ đấy.Vũ tu một nhóm kiến hôi mà cũng dám mở miệng khoác lác.”
Đột nhiên một âm thanh cuồng tiếu vang lên khiến đám người lâm vào sợ hãi.Lão già bên cạnh Lăng Phi đồng tử co rụt lại, hoảng sợ thất thanh nói.
“Là Tông Sư cao thủ, ông chủ chạy nhanh lên, để tôi kiềm chân đối phương một hồi.”
“Haha, không cần trốn.Tao muốn giết chết bọn mày thì dễ dàng như bóp chết một con kiến.”
Thanh âm vừa dứt, một vị lão già da mặt có vẻ hơi vàng vọt lao thẳng hướng đến Lăng Phi với tốc độ cực nhanh.
Chỉ 2 giây mà từ gần 1km đã vọt đến gần Lăng Phi đủ để thấy lão già tốc độ kinh khủng.Lão già hộ vệ Lăng Phi gương mặt thì lộ vẻ sợ hãi, không dám xác định nói ra.
“Đại Tông Sư cao thủ tiền bối?”
Lão già da vàng vọt lạnh rên một tiếng, Lão già hộ vệ của Lăng Phi như diều đứt dây bay ngược về sau mấy chục mét mới dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi, cố nén đau đớn nói.
“Đạ tạ tiền bối hạ thủ lưu tình.”
Lão già hừ lạnh một cái, khinh thường nói.
“Mày nếu lần sau dám nhục mạ cảnh giới của tao, sẽ không chỉ là phun máu như vậy.Tu đạo giả nhóm bọn tao không phải dễ chọc.”
“Cái gì?tiền bối ngài là tu đạo giả.”
Lão già hộ vệ của Lăng Phi nghe đến tu đạo giả 3 chữ, sắc mặt chưa từng có lộ ra vô tận hoảng sợ, cả kinh kêu lên.
“Võ tu một nhóm kiến hôi, coi như mày cũng có chút kiến thức.Lăn sang một bên chơi trứng đi, tao có chuyện muốn nói với gia chủ của bọn mày.”
Người đến Lăng gia lão già này chính là lão già chấp sự của Huyết Linh giáo ở phố người Hoa gọi Lục Sơn.Lão già này hơi thở vô cùng khủng bố, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ viên mãn, chỉ kém một chút là bước vào Giả Đan cảnh giới(nửa bước Kim Đan).
Ở thời điểm sau khi báo cáo cho cấp trên về việc con chốt thí bị ngủm củ tỏi.Cấp trên đưa ra nhiệm vụ mới:khống chế Đồng Xuyên tỉnh Lăng gia.Mặc dù ở Đồng Xuyên tỉnh Lăng gia chỉ là cái gia tộc hạng hai, nhưng mang vấn đề mấu chốt trong nhiệm vụ tuyệt mật của Huyết Linh giáo thẩm thấu thế lực vào S quốc.Vì để phòng ngừa vạn nhất, Lục Sơn quyết định tự mình xuất thủ, ra tay lấy lực chấn nhiếp mà khống chế Lăng gia.
“Lăng gia chủ, lần đầu gặp mặt.Cho phép được tự giới thiệu, bỉ nhân Lục Sơn.Hôm nay đến Lăng gia chỉ có 1 nhiệm vụ duy nhất:Lăng gia giao cho ta toàn quyền chưởng khống, có ai phản đối gì không?”
Đám người Lăng gia nghe xong đều lộ vẻ tức giận, Lăng Phi sắc mặt khó coi.
Lão già bảo tiêu của Lăng Phi lúc này cũng đứng lên chỉ Lục Sơn cả giận nói.
“Nếu ngài là tu đạo giả mà nói làm sao lại nhúng tay vào việc của thế tục giới.Ngài đây là muốn phá hư thiết định giữa 2 giới sao?”
Lục Sơn lạnh rên một tiếng, lão già bảo tiêu không hiểu thất khiếu chảy máu, trợn trắng mắt lên mà gục xuống chết tươi.Cười âm hiểm một tiếng, Lục Sơn ném ra một cái tin tức kinh người.
“Bởi vì tao là người Trung Quốc.”
Bắc Kinh, Trung Quốc.
Trong một tòa đại điện dưới lòng đất.Một nhóm tu sĩ lão già đang cùng nhau thảo luận sự việc.
Tiết Thanh Huy lão già sắc mặt ngưng trọng nói.
“Huyết Linh giáo hành động ngày càng bí mật, hành tung ngày càng bí ẩn.Thật không nghĩ ra trong hồ lô bọn nó đến cùng là thuốc gì.”
Bà lão Thiết Tố Tâm có chút khó coi đưa ra số liệu.
“Gần đây số người vô duyên vô cớ mất tích ngày một tăng lên.Nhất định là Huyết Linh giáo làm không thể nghi ngờ.”
“Đám tà tu này ngày càng lớn mật, trắng trợn bắt người ăn sống.Quá kinh tởm, quá buồn nôn.”
“Nếu không phải trụ sở tổ chức bọn chúng không ngừng thay đổi, nhất định phải cử quy mô tu đạo giả vây quét một lần suốt đời nhàn nhã.”
Mọi người ngồi ở phía dưới thảo luận.Ngồi ở trên đài chủ vị người đàn ông trung niên lúc này cũng mở mắt ra.
Đám người thấy vậy mừng rỡ trong lòng hỏi.
“Tông chủ, thế nào rồi?Dịch kinh bát quái có thôi diễn ra được hành động của Huyết Linh giáo không?”
Người đàn ông trung niên im lặng một lúc lâu, thở dài một hơi, sắc mặt tái nhợt nói.
“S quốc, tàn sát bừa bãi, hãm hại vu oan, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, cười đến cuối cùng.”
Nói xong câu này, người đàn ông trung niên ngã nhào lăn ra đất hôn mê.Đám người thấy vậy quá sợ hãi, vội vàng đến đỡ tông chủ đi nghỉ ngơi.
“Ý tông chủ nói là bọn chúng đang có âm mưu nhằm vào S quốc?”
“Không đúng, có thể bọn chúng đã trà trộn được vào S quốc một nhóm tà tu rồi cũng không chừng.”
“Nhưng S quốc chỉ là cái nước nhỏ, bọn chúng nhắm vào S quốc làm gì?”
“Hỏng bét, trúng kế.”
Tiết Thanh Huy tựa hồ nghĩ đến cái gì, thần sắc lộ vẻ sợ hãi hô lên.
“Bọn chúng muốn vu oan cho Hoa quốc chúng ta tàn sát người vô tội S quốc dẫn đến 2 nước chiến tranh.Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà tông chủ nói chính là ý tứ này.”
“Hừ, S quốc đánh không lại chúng ta, làm sao có dũng khí nhấc lên chiến tranh.”
Một cái lão già lộ vẻ khinh thường nói.
“Chung Vệ Dũng, ông câm ngay cho tôi.”
Tiết Thanh Huy không nhịn được phẫn nộ nói.
“Đừng quên bài học 1000 năm mà chúng ta nhận được.Không nên xem thường bất kỳ địch nhân nào.Mặc dù S quốc chỉ nhỏ bằng một tỉnh Vân Nam Hoa quốc, nhưng tinh thần đoàn kết cùng lực lượng của tu luyện giới nước bọn họ vô cùng cường đại.Thậm chí có một số tu đạo giả Hoa quốc chúng ta cũng đầu nhập vào S quốc quốc tịch nhận ưu đãi bên đó đây.”
“Bây giờ thời kì đó đã qua, hai nước chúng ta vẫn trên danh nghĩa là bạn hữu láng giềng.Nếu như phát động chiến tranh thì hậu quả vô cùng đáng sợ.”
Thiết Tố Tâm suy nghĩ một hồi nói.
“Cũng đã biết được kế hoạch của đám tà tu Huyết Linh giáo, vậy thì có phương hướng để đi rồi.Việc cần làm là chờ đợi tông chủ tỉnh lại, đi thông báo âm mưu của Huyết Linh giáo cho mấy tông môn gia tộc khác để thương nghị đối sách.”
Tiết Thanh Huy trầm ngâm một hồi mới nói.
Đám người nặng nề gật đầu, ai cũng hiểu rõ sự việc tính nghiêm trọng đạt đến cấp S báo động.
Tiêu Hạo sau khi đưa tiễn hai cô vợ nhỏ về nhà, quay trở về phòng nghiên cứu bản thân thuộc tính.
Kí chủ:Tiêu Hạo.
Chức nghiệp:Học sinh cấp 3 lớp 12, Địa Cầu tu sĩ, đại sư cấp đầu bếp, Y sư(Hoàng cấp hạ phẩm).
Chiến lực:3000(người bình thường là 5).
Tu vi:Luyện Khí viên mãn.
Điểm hối đoái:1900.
Vũ kỹ:Diệu Đề chỉ(Huyền cấp hạ phẩm).
Kỹ năng:Phá Vọng chi nhãn(cấp 1).
Xem xong thuộc tính bản thân, Tiêu Hạo trong lòng đậu đen rau muống.Khi không hiến máu nhân đạo cho hệ thống hết 3100 điểm hối đoái mà không được gì.
Lúc này hệ thống thanh âm điện tử bỗng nhiên liên tục vang lên.
“Đinh, chức năng nhận thưởng mỗi ngày mở ra.Sẽ bắt đầu có hiệu lực từ ngày mai.”
“Đinh, chức năng Thiên Cơ các mở ra.Bắt đầu tìm kiếm vấn đề có hiệu lực từ ngày mai.”
Tiêu Hạo âm thầm vui mừng.Hố cha hệ thống không phải chỉ biết hố người, mà còn cho người kinh hỉ nữa chứ.
Thế là Tiêu Hạo chìm đắm trong sự vui sướng mà nằm ngủ lúc nào không hay.
Đồng Xuyên tỉnh Cố gia.
Hiếm thấy Cố Khuynh Thành hôm nay không có đi quay chụp cảnh phim hay ca hát.Nàng ở nhà mà nhu thuận như một cô bé nhà bên nấu cho cả nhà một bữa ăn tối thịnh soạn.
Cơm nước xong xuôi, cả gia đình hiếm thấy có dịp đoàn tụ thế này cùng nhau trò chuyện.
“Khuynh Thành, lần này con dự định ở lại cùng ông nội bao lâu?”
Cố Khuynh Thành mang theo áy náy nói ra.
“Con dự định chỉ ở đến sáng ngày mốt thì phải bay gấp đến Lư Đô đi ca hát rồi.”
Cố Chấn Hoa gặp nàng áy náy, cười mắng nói.
“Áy náy cái gì đâu?Ông nội còn không biết rõ tính của con sao nha đầu?”
Đột nhiên, Cố Chấn Hoa nghĩ đến cái gì, sắc mặt nghiêm túc nhìn Cố Khuynh Thành.
“Khuynh Thành.Con cũng bước vào Tiên Thiên cao thủ hàng ngũ Vũ tu.Ông cũng có một số việc muốn nói với con.”
Cố Khuynh Thành thấy ông nội sắc mặt nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
“Trước tiên là ông nói vấn đề cảnh giới đi.Tu luyện đầu tiên là Hóa Khí chia ra Hậu Thiên cùng Tiên Thiên thì con đã biết.Sau Tiên Thiên là Tông Sư, Đại Tông Sư, Vũ Vương, Vũ Tôn, Vũ Đế, Vũ Thánh, Vũ Thần 7 cái cảnh giới lớn.”
Trầm ngâm một hồi, Cố Chấn Hoa mới quyết định nói thêm.
“Trong giới tu luyện ngoài chúng ta nhóm người Vũ tu ra thì còn có trong truyền thuyết tu đạo giả.Nhóm tu sĩ này vô cùng cường đại, trong người mang vô số thủ đoạn đặc thù.Nếu như ông nội đoán không sai mà nói, tiểu huynh đệ đã cứu mạng ông là một cái tu đạo giả.”
“Cái gì?”
Cố gia cả nhà nghe xong đều lộ vẻ kinh hãi.
"Ưu điểm của Vũ tu là càng về sau chiến lực càng mạnh mẽ hơn mấy tu đạo giả cùng cảnh giới, nhưng nhược điểm là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng lại quá ít.Mà tu đạo giả hệ thống tu luyện phân chia lại khác nhiều so với Vũ tu nhóm."
"Hóa Khí Hậu Thiên bát trọng là Luyện Khí bát trọng trong tu đạo nhưng lại có một số chênh lệch nhỏ.Hóa Khí Tiên Thiên là Luyện Khí cửu trọng cùng viên mãn.Tông Sư tương đương Trúc Cơ cứ vậy mà phân chia lần lượt sẽ là Đại Tông Sư Kim Đan, Vũ Vương Nguyên Anh, Vũ Tôn Xuất Khiếu, Vũ Đế Hóa Thần, Vũ Thánh Toàn Chiếu, Vũ Thần Bất Trụy."
"Ông cả đời này cũng chỉ gặp qua tu vi cao nhất Vũ tu tiền bối đạt đến Vũ Vương mà thôi.Còn mấy cảnh giới tu luyện về sau thì không rõ ràng lắm."
Cả nhà đều đều đang nói về chuyện tu luyện giới sự tình.Đột nhiên, một cái hộ vệ chạy đến nói nhỏ bên tai Cố Thiên Chính cái gì làm hắn lúc này sắc mặt có chút khó coi.
Cố Chấn Hoa thấy con trai sắc mặt không đúng dò hỏi.
“Thiên Chính, có chuyện gì?”
Cố Thiên Chính lúc này sắc mặt trở nên ngưng trọng lên, trầm giọng nói.
“Xảy ra chuyện lớn.Lăng gia con trai độc đinh đã chết.Mà Lăng gia lại bị một người thần bí chưởng khống.”
“Còn có việc này?”
Cố Chấn Hoa sắc mặt trầm xuống, âm thầm nhíu mày không biết suy nghĩ gì.Một hồi cũng nghĩ không ra, Cố Chấn Hoa xác nhận lại hỏi.
“Tin tức này chính xác không?”
“Chính xác, việc này cũng đã lan truyền ra đến mấy gia tộc kia.”
Cố Thiên Chính gật đầu xác nhận.
Qua một hồi lâu, Cố Chấn Hoa thở dài một hơi.
“Đồng Xuyên tỉnh sắp có biến.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.