Tiêu Hạo về đến nhà, Tiêu mẫu Diêu Ái Phương đang thống kê số lượng hàng hóa trong tiệm, Tiêu phụ Tiêu Chính Hào thì đang phụ mẹ kiểm kê hàng hóa, sắp xếp theo thứ tự cố định một chỗ.
“Cha, me, con về rồi đây!”
Nghe thấy Tiêu Hạo trở về, đồng hồ cũng đã gần 1 giờ trưa.Diêu Ái Phương tạm dừng công việc kiểm hàng, có chút áy náy nói.
“Con trai chờ một chút nha, hôm nay mẹ bận quá chưa kịp làm cơm trưa.Chờ một xíu nữa mẹ vào bếp làm cho hai cha con ăn chút gì.”
Tiêu Chính Hào cũng phụ họa nói.
“Tiểu Hạo, con cũng thông cảm, dạo này nhiều hàng hóa nhập về quầy quá cho nên chưa có nấu cơm.Chịu khó chờ một chút nữa nha con.Bà nó để đó tôi làm cho, vào bếp nấu cho tiểu Hạo ăn chút gì đi.”
Nhìn Diêu Ái Phương trên đầu thỉnh thoảng có tóc bạc vài sợi, khuôn mặt cũng có 1 ít nếp nhăn, Tiêu Chính Hào thì gương mặt trung niên mà già nua trước tuổi.Tiêu Hạo tâm một trận quặn đau, thầm mắng bản thân trước đây ngu ngốc không biết suy nghĩ đến cảm nhận của cha mẹ.
Tiêu Hạo suy nghĩ một hồi, nước mắt không nhịn được chảy xuống gò má non nớt.
Thấy con trai mình khóc, Diêu Ái Phương cùng Tiêu Chính Hào đều sững sờ, vội vàng chạy đến lo lắng hỏi.
“Con trai, làm sao con khóc?có chuyện gì nói cho mẹ nghe.”
“Có phải ở trường bị thằng nào bắt nạt không?Nói đi, ba đến trường đòi cho mày cái công đạo.”
Tiêu Hạo nghe cha mẹ truy vấn, vội vàng chùi nước mắt, có chút nghẹn ngào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-toan-nang-he-thong/127402/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.