Chương trước
Chương sau
“Cái gì???!!”Lần này không chỉ những người ở dưới võ đài mà cả Bạch Liên Cơ cũng giật mình hét lên, Bạch Lan Nhược thì đã trợn tròn mắt nhìn Lục Dạ, nàng không ngờ tên này vậy mà lại dám phụ trách.
“Biểu cảm như vậy là sao?”
“Không phải ngươi muốn ta phụ trách với nàng sao?”
Lục Dạ giả bộ nghi hoặc chỉ vào Bạch Lan Nhược nói, hắn đương nhiên nhận ra vị Yêu Cơ này muốn hố mình. Nhưng làm sao mà dễ ăn như vậy.
“Ngươi….ngươi còn liêm sỉ không?!!”Bạch Lan Nhược trợn mắt rống giận.
“Hửm? Chính sư phụ ngươi muốn bổn đại gia chịu trách nhiệm, giờ sao lại trách ta?!”Lục Dạ nhún vai một mặt cợt nhã nhìn Bạch Lan Nhược đang nín đến đỏ bừng mặt kia.
“Haha, điều này nói ở đây không tiện! Nếu có diệp tiểu tử ngươi có thể đến Hoa Yêu Thánh Địa!”Bạch Liên Cơ cười gượng sau đó liền đem theo Bạch Lan Nhược trở vè lại dưới võ đài.
Nàng sợ nói thêm chút nữa thì tiểu đồ đệ sẽ thật sự thành của hắn nương tử mất.
Nhìn cảnh này không chỉ Long Chấn Thiên mà cả những nam Tiên Đế, trưởng lão Long Tộc khác đều phải thán phục Lục Dạ cao tay.
Đúng lúc này một thân ảnh đi cùng với Kiếm Đế liền bước lên võ đài. Có vẻ thân ảnh này cũng là đồ đệ của Kiếm Đế Kiếm Thạch.
Lục Dạ có thể nhận ra đi cùng Kiếm Đế là 2 người, một trong hai người là Kiếm Thiên Hành.
“Tiểu Tuyết, con thật sự muốn lên chiến sao?”Kiếm Đế cũng không ngăn cản chỉ mở miệng hỏi như thế một câu.
Dựa theo danh xưng thì có vẻ người này là nữ nhân, vì nàng từ đầu đến cuối đều mang theo một chiếc áo choàng khiến Lục Dạ không để ý.
“Ừm!”Người được gọi là tiểu Tuyết kia chỉ gật đầu một cái rồi đứng đối diện Lục Dạ.
Người đó đứng đối diện Lục Dạ trong ánh mắt kinh ngạc hắn chiếc áo choàng liền được buông xuống để lộ ra một mỹ nhân như hoa nhưng lại lạnh nhạt như tuyết.
Nàng có mái tóc nâu nhạt trải dài, đôi mắt xanh thẫm như tinh không. Vẻ đẹp của nàng hoàn toàn không thua kém bất kỳ mỹ nữ tuyệt sắc nào có mặt ở đây, thậm chí còn có phần hơn nhờ khí chất lạnh nhạt ung dung kia.
“Tây Ngôn Xuy Tuyết, mời tiếp chiêu!”Tây Ngôn Xuy Tuyết miệng như u lan, chỉ vừa dứt lời nàng đã ngay lập tức xuất hiện sau lưng Lục Dạ.
Kiếm Hành Cửu Ca-Tứ Ca: Hành Vân Trảm!”
Tiếng nói lạnh nhạt từ sau lưng truyền đến, theo đó Tây Ngôn Xuy Tuyết liền vung thanh trường kiếm lạnh như tuyết của mình lên.
Đường kiếm mây mù, ảo diệu vô bờ khiến Lục Dạ nhíu mày. Tốc độ của Tây Ngôn Xuy Tuyết thực sự vô cùng nhanh, vượt qua cả hắn nhưng với A Lại Da Thức thì né tránh là điều dễ dàng.
Nhưng ngya khi Lục Dạ định né tránh thì một áp lực vô hình lại đè nặng lên người hắn.
“Kiếm Vực!!!”Long Chấn Thiên cùng những Tiên Đế khác nhíu mày đồng thanh phun ra hai chữ.
“Kiếm Thạch lão đầu, ngươi có một cái đồ đệ không tệ!”Long Chấn Thiên không nhịn được nhìn Kiếm Thạch nói, ai cũng biết người dùng binh khí có hai loại cảnh giới duy nhất.
Thứ nhất là Kiếm Ý, chia là cửu tầng, cảnh giới này cho phép người dùng phát ra uy thế sắc nhọn như hàng ngàn lưỡi kiếm tấn công kẻ địch.
Thứ hai là Kiếm Vực, tên như ý nghĩa phóng thích kiếm ý nồng nặc đến nổi bao phủ một khu vực nhất định. Người ở trong đó đều bị ảnh hưởng chiến lực cóa thể rớt xuống 2-3 thành. Kiếm Vực cũng chia là cửu tầng.
Tuy Tây Ngôn Xuy Tuyết, kiếm vực chỉ là mới bước vào nhất tầng nhưng cũng là vô cùng kinh khủng. Dù là Tiên Đế cũng không phải là muốn thì có thể dễ dàng có được Vực.
Hoa Vô Tuyết ở dưới võ đài như tìm thấy được đối thủ, hai mắt tràn đầy chiến ý nàng một khỏa Linh Lung Kiếm Tâm rục rịch muốn đấu một trận với Tây Ngôn Xuy Tuyết.
“Kiếm Vực sao? Như vậy thì ta cũng nên nghiêm túc!”Lục Dạ nhìn đường kiếm đã gần kề thân thể của mình lẩm bẩm.
“Oành!!”
Tưởng chừng Lục Dạ sẽ bị chém trúng thì một tiếng nổ vang lại phát ra, Kiếm Vực do Tây Ngôn Xuy Tuyết nháy mắt bị nghìn ép về một phía.
“Đó…..đó là!!”
“Không lẽ tiểu tử này cũng có Vực?!”
Đám người ở dưới nghẹt thở quan sát diễn biến trên võ đài, đa phần đều tập trung vào hướng Lục Dạ đang bị khói bụi bao vây.
Khói bụi tá đi, để lộ ra thân ảnh Lục Dạ nhưng giờ ngoại hình hắn đã chuyển biến vô cùng khác lúc đầu.
Mái tóc trắng bạc dài đến ngang lưng, đôi mắt tử sắc pha lẫn khí tức bễ nghễ thương sinh cùng tan thương thiên hạ.
Xung quanh hắn được bao phủ bởi một luồng khí tức uy nghiêm ngay cả Kiếm Vực cũng không thể xâm phạm.
“Tam Đế Thiên Huyền Biến-Chấp Chưởng Chi Vương: Bá Vực!”
Đúng như tên gọi Bá Vực, nơi chỉ dành cho bá chủ, vương giả không thứ gì dám phản kháng hoặc xâm phạm.
“Tây Hương Thập Lục Dạ, là bổn đại gia tên!”Lục Dạ nhìn Tây Ngôn Xuy Tuyết nói ra tên đầy đủ củ mình khiến thiếu nữ ánh mắt hơi rung động.
“Cùng bắt đầu hiệp thứ hai thôi nhỉ?”Lục Dạ phất tay mỉm cười, thoáng cái bóng người liền biến mất.
“Kiếm Chi Phản Chuyển-Hách!”
Lục Dạ chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Tây Ngôn Xuy Tuyết, trên tay hắn giờ là Thanh Ngọc Kiếm bao phủ bởi lắp lánh xích sắc chi lực.
“Kiếm Hành Cửu Ca-Nhất Ca: Thiên Nhận Trảm!”Tây Ngôn Xuy Tuyết cũng kiệp phản ứng vung kiếm đối đầu với Lục Dạ.
“Keng!”
“Oành! Ầm ầm!!”
Âm thanh vũ khí va chạm cùng tiếng nổ lớn liền vang lên, cuộc va chạm giữa hai người, hai kiếm chiêu, hai lĩnh vực khiến không gian rung động, nếu không phải Long Chấn Thiên dùng Đế lực củng cố không gian thì có lẽ giờ đã bể tan tành rồi.
“Ầm!”Theo một tiếng nổ lớn cả hai liền bị dư chấn văng ra vài bước nhưng cả hai không dừng lại mà khống chế cơ thể một lần nữa lao tới.
“Keng….cheng….ầm…..rầm….keng….”Âm thanh giao tranh của hai người liên tục vang lên.
Đến một lúc sau cả hai liền lùi lại đúng vị trí ban đầu mình đứng.
“Phốc!”
Lục Dạ hai tay hiện lên vô số vết rách đang liên tục chảy huyết, trước ngực hắn là một vết chém lớn tuy không quá sâu nhưng cũng khiến Lục Dạ lòng ngực chảy máu.
Tây Ngôn Xuy Tuyết thì cũng không hơn gì, cả người nàng quần áo rách rưới, tuy là không lộ ra bộ phận nào quan trọng nhưng vẫn để đám người một phen sáng mắt. Nàng hai tay cũng tràn đầy vết chém cùng nghiền nát do hư thức tạo ra.
“Kết thúc trong một lần này đi!”Lục Dạ nhìn Tây Ngôn Xuy Tuyết thú vị mỉm cười nói.
“Được thôi!”Tây Ngôn Xuy Tuyết cũng không nói nhiều, nàng sau một hồi giao chiến cũng biết được nếu không trong một đòn kết thúc thì đánh lâu dài với Lục Dạ người thua sẽ là nàng.
“Kiếm Hành Cửu Ca-Ngũ Ca: Thiểm Kích Trảm!”Nàng quát nhẹ, tốc độ kinh khủng lao về phía Lục Dạ nhanh như một tia chớp.
Điều kỳ lạ là Lục Dạ lại không làm gì nhiều, hắn trong ánh mắt nghi hoặc của mấy vị Tiên Đế lụm lên một hòn đá bóp nát nó.
Lục Dạ đưa tay tung lên, nhất thời vô số bụi cát từ hòn đá bị bóp nát liền tung bay trong không khí.
Tây Ngôn Xuy Tuyết thấy vậy cũng vô cùng nghi hoặc nàng không nghĩ là Lục Dạ sẽ ngu ngốc đến mức dùng cát bụi để ngăn lại nàng nhưng dù nghi ngờ thì nàng cũng không thể dừng lại kiếm chiêu được mà vẫn như bay lao tới.
“Ngươi biết gì không?”
“Nhưng hạt bụi này…..sẽ tấn công ngươi…..”
Lục Dạ nhìn Tây Ngôn Xuy Tuyết đang lao tới với tốc độ cực nhanh chậm rãi nói.
“Một cách tốc dục!”
“Tách tách tách tách tách!”
Lời nói vừa ra, vô số hạt bụi kia liền như hàng ngàn viên đạn được bắn ra mới tốc độ nhanh hơn cả ánh sao va chạm với Tây Ngôn Xuy Tuyết khiến nàng bị bắn bật ra.
“Ngươi thua rồi!”Chỉ thấy Lục Dạ không biết từ khi nào đã đến kế bên nàng, đưa Thanh Ngọc Kiếm kề sát cổ của nữ nhân.
Cực Tốc Thể Động, không phải là chỉ khiến cho cơ thể nhanh hơn mà là tất cả những thứ xung quanh cơ thể người sử dụng. Với nó những hạt bụi, hạt cát Lục Dạ ném ra không khác gì những viên đạn bay với tốc độ bàn thờ.
“Là ta thua.”Tây Ngôn Xuy Tuyết buông kiếm xuống gật đầu một cái, ánh mắt của nàng nhìn Lục Dạ giờ đây ngoài lạnh nhạt, một chút khó chịu vì thua cuộc thì lại len lỏi một tia nhỏ nhoi tò mò nhưng rất nhanh liền bị nàng lạnh nhạt bình thản che khuất ngay cả Lục Dạ cũng không thấy được.
“Trận đấu này rất thú vị!”
“Mong rằng lần sau có thể đấu với ngươi lần nữa!”
Lục Dạ cười lớn thu hồi Thanh Ngọc Kiếm, nhìn Tây Ngôn Xuy Tuyết nói.
“Ta cũng vậy!”Trong một giây ngắn ngủi chắc chỉ có Lục Dạ ở gần mới có thể phát giác khóe môi của nàng hơi cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt sắc.
Nụ cười đó đến nhanh đi lại càng nhanh hơn, biểu cảm của nàng ngay tức khắc liền trở lại như củ. Nàng đưa tay ra thể hiện sự tôn trọng đối với Lục Dạ.
Lục Dạ cũng không mấy để ý, hắn bước tới định bắt tay cùng với nàng, dù sao thì mỹ nữ bắt tay ngu mới không nhận.
Nhưng Lục Dạ lại quên một điều, quên rằng hắn còn một loại năng lực mà ngay chính hắn cũng không thể kiểm soát được!
“Thoắt!”
“À rế?”
Ngay khi Lục Dạ chỉ còn cách Tây Ngôn Xuy Tuyết đúng một bước thì chân hắn lại bỗng trượt về phía trước khiến Lục Dạ mất thăng bằng lao về phía trước. Đến từ thế giới cùng vận mệnh vĩ đại lực lượng là không thể kháng cự!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.