Chương trước
Chương sau
“Bành!”
Thái Dương rơi xuống mặt đất khô cạn, ngay lập tức liền vở tan để lộ ra hình ảnh một con Tam Túc Kim Ô giờ đã hoàn toàn bất tỉnh.
“Tch! Bị thương không nhẹ!”Lục Dạ đi tới dùng tay xác theo con Kim Ô kia đi đến chỗ Phượng Uyển Thanh.
“Này Uyển Thanh! Ngươi tìm xem trong trữ vật giới của hắn có đan dược gì phù hợp không rồi cho hắn ăn đi!”Lục Dạ nhìn Phượng Uyển Thanh nhờ cầy, mất đi Nguyệt Nhi thì hắn hoàn toàn ngu dốt về mặt đan thuật nên không biết mấy khỏa đan kia có tác dụng gì.
“Vậy còn ngươi thì sao?”Phưởng Uyển Thanh vừa lục soát nhẫn trữ vật của Ô Nguyên vừa nhìn Lục Dạ lo lắng hỏi.
“Không sao, bổn đại gia tự có cách riêng để chửa trị!”
“Ngươi cứ chăm sóc cho hắn đi!”
Lục Dạ không có gì phất tay đáp, hắn khoang chân ngồi xuống mặt đất. Từ trong Dạ Linh Châu lấy ra viên đan dược cuối cùng mà hắn còn, không ngần ngại liền nuốt vào. Bắt đầu theo Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết vận chuyển, cơ thể của Lục Dạ bắt đầu nhanh chóng chửa lành.
Nhưng tất nhiên những vết thương bị tạo ra bởi Thái Dương Chân Hỏa thì nhất định không thể nào mà dễ dàng chửa trị. Thời gian chớp mắt đi qua 1 tuần, cả Lục Dạ và Ô Nguyên đều vẫn đang trong quá trình trị thương.
Mãi đến gần 1 tháng sau!
“Răng rắc!....”
“Ầm!”
Theo một âm thanh kì lạ vang lên từ tận sâu bên trong cơ thể Lục Dạ. Hắn liền đứng bật người dậy, chỉ là một động tác đứng dậy thông thường nhưng không ngờ lại tạo ra hẳn một cái hố khổng lồ dưới chân mình.
“Đại La Sơ Kỳ! Bổn đại gia lần này không lỗ tí nào, hahaha!!”Cảm nhận sức mạnh điên cuồng tuông chảy trong cơ thể của mình Lục Dạ cười lớn phấn khích. Không ngờ việc chửa trị các vết thương từ Thái Dương Chân Hỏa tuy mất rất nhiều thời gian những cũng giúp cơ thể hắn thuế biến, phá bỏ Thái Ất giới hạn đạp chân Đại La!
“Lục Dạ!”
“Ầm!”
Một tiếng kêu vang lên ngay lúc Lục Dạ còn đang vui vẻ. Hắn còn chưa kiệp phản ứng thì đã bị thứ gì đó lao tới khiến cho ngã nhào xuống đất.
“Uyển Thanh ngươi đây là lo lắng ta sao? Hehe!”Lục Dạ nhìn thiếu nữ với mái tóc đỏ rực như lửa trong ngực mình cười đùa mà nói, quay đầu qua hắn có thể thấy được Ô Nguyên đã từ lâu tỉnh lại, hắn đang ngồi cách đó không xa nhìn xem Lục Dạ cùng Phượng Uyển Thanh.
Lục Dạ nhóm người dậy, để Phượng Uyển Thanh qua một bên rồi chớp mắt đi tới ngay bên cạnh Ô Nguyên.
“Ngươi có gì muốn nói sao?”Lục Dạ ngồi xuống bên cạnh Ô Nguyên nhìn hắn bình tĩnh nói. Ô Nguyên giờ cũng đã khỏi hẵn 8-9 phần rồi.
“Ha, ta là người thua cuộc! Có gì mà nói nữa chứ!”
Ô Nguyên đứng lên nhìn Lục Dạ cười mỉa nói.
“Uyển Thanh đành giao cho ngươi vậy. Nhưng nếu ngươi không làm nàng hạnh phúc thì bổn công tử dù có chết cũng phải lột da ngươi!”
Ô Nguyên chỉ để lại như thế một lời cảnh cáo rồi liền từ trong trữ vật giới lấy ra một tấm bùa bóp nát, trong chớp mắt hắn liền biến mất rời khỏi Vô Tận Luyện Ngục này.
“Lục Dạ, Ô Nguyên hắn đâu rôi?”Phượng Uyển Thanh lúc này đi tới thấy chỉ có mình Lục Dạ mà Ô Nguyên thì đã biến đi đâu mất tiêu liền nghi hoặc hỏi.

“Haha, hắn chắc bị bổn đại gia đánh thua nên nhục nhã bỏ chạy ấy mà!”Lục Dạ cười khinh bỉ nói khiến Phượng Uyển Thanh cạn lời không nói gì nữa.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Lục Dạ mà không chú ý rằng ánh mắt của hắn có phần khó chịu cùng buồn rầu nhìn về phía tinh không.
“Làm nàng hạnh phúc sao? Ta chắc không thể làm được rồi……”Lục Dạ nhìn bầu trời đầy sao cứ thế lẩm bẩm một câu vô nghĩa nhỏ đến nổi Phượng Uyển Thanh cũng không nghe thấy.
……..
Sáng hôm sau, cả hai lại tiếp tục lên đường tiến lên đỉnh của ngọn núi lửa to lớn kia.
Trên đường leo lên ngọn núi lửa, ở phần dưới chân ngọn núi lửa thì rất thuận lợi bởi vì yêu thú đã bị cuộc đại chiến giữa Lục Dạ và Ô Nguyên quét sạch. Nhưng đi lên càng cao, số lượng yêu thú xuất hiện lại càng nhiều và cảnh giới của chúng cũng càng mạnh.
Leo lên 30%.
“Lục Dạ!”Phượng Uyển Thanh nhìn dùng sức đánh bay một con xích hổ với tu vi Đại La Hậu kì.
“Biết rồi!”Lục Dạ ngay lập tức lao lên, trên tay hình thành một cặp song đao màu tím đậm.
“Xoẹt xoét…..!”
“Grứ…..”
Con hổ con chưa kiệp gào lên thì đã biến thành từng miếng thịt chất lượng chuẩn ponnie :))
“Lương thực…..hehe~”Phượng Uyển Thanh nhìn thấy cảnh này cũng không dừng lại mà hai mắt tỏa sáng nhìn mấy con yêu thú khác ở xung quanh với nụ cười như nhìn con mồi vậy. Từ vài hôm trước khi hắn vô tình một lần biểu diễn tài nấu ăn thì con này tiểu phượng hoàng liền biến thành một cái tiểu ăn hàng chân chính.
“Haizz, thật là a!” Lục Dạ chỉ biết thở dài, cái này thì hắn chịu. Ai biểu hắn nấu ăn ngon quá chi.
…..
Leo lên 60%
“Uyển Thanh, lao lên!”
“Oke!”
Lục Dạ nâng chân lên, Phượng Uyển Thanh cũng hiểu ý nhảy lên bàn chân của hắn. Vận sức Lục Dạ liền tung cước đá Phượng Uyển Thanh bây lên trời.
“Nha!”
“Xoạt!”
“Phụt!”
Chỉ thấy Phượng Uyển Thanh lao lên liền nhất kích tất sát giết chết một con yêu thú có hình dạng khủng long bay.
Đến buổi tối cả hai người lại tìm một hang động để trú qua đêm.
“Này tiểu thèm ăn, chín rồi đ……”Lục Dạ quay qua cầm theo một xiên thịt nướng thì chớt nhận ra Phượng Uyển Thanh đã từ lâu mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.
“Thật là hết nói nổi với ngươi luôn đấy!”Lục Dạ hiếm thấy ôn nhu kéo một cái chăn đắp lên người Phượng Uyển Thanh rồi lại tự mình ăn, hắn cũng không quên đưa mấy khối thịt nướng vào kho đồ của hệ thống để giữ nguyên độ tươi ngon cho nàng ăn sau khi tỉnh lại.

……
Leo lên 80%.
“Lục Dạ, cứu mạng a~!”
“Ngươi….ngươi chọc chó hay làm cái gì thế hả?”
Lục Dạ cùng Phượng Uyển Thanh chạy nhanh thục mạng. Chỉ thấy đằng sau lưng bọn họ một đám yêu thú với số lượng hơn chục con đang sát ý bừng bừng truy sát cả hai.
“Ta…ta chỉ là muốn xin bọn chúng vài miếng thịt thôi a~”Phượng Uyển Thanh âm thanh yếu ớt ủy khuất nói.
“Ta thần con mẹ nó xin vài miếng thịt!”Lục Dạ hết lời để nói chỉ còn cách phun tục.
“Lục Dạ ngươi không phải mạnh lắm sao? Mau giải quyết bọn chúng!”Phượng Uyển Thanh có phần ủy khuất nhìn Lục Dạ quơ quơ quả đấm nói.
“Con mẹ nó, ngươi chọc chó còn bắt lão tử bật exciter!”
“Chạy! Chạy nhanh! Không là lão tử đem ngươi cho chó ăn bây giờ!”
Lục Dạ gân xanh nổi lên nhìn Phượng Uyển Thanh mắng chửi, nhìn đám yêu thú càng ngày càng gần không thể làm gì khác đành bế Phượng Uyển Thanh lên cấp tốc chạy trốn.
Hắn tuy mạnh nhưng đối đầu với hơn chục con yêu thú Đại La Hậu Kì, Viên Mãn thì trừ khi dùng Cực Quang Trụ còn không thì mãi bên nhau bạn nhớ luôn đấy.
Cứ thế hai người một nam một nữ liền điên cuồng chạy trốn yêu thú, trong lúc đó cũng không thiếu cãi nhau tạo nên cảnh tượng vừa hài hước vừa kinh khủng.
…..
Rốt cuộc, sau hơn 1 tháng dầm mưa dãi nắng Lục Dạ cùng với Phượng Uyển Thanh mới leo lên được tới đỉnh núi lửa.
“Phù! Cuối cùng cũng đến!”
“Đúng vậy! Thật là mệt mỏi a~”
Cả hai nhìn nhau thở phào một hơi, rồi cùng quan sát đỉnh của ngọn núi lửa. Chỉ thấy nó có hình tròn với diện tích không thua kém gì một cái quốc gia. Ở giữa là một cái lỗ rộng lớn chứa đầy hoàn toàn đều là dung nham nóng chảy.
Thứ hai người chú ý nhất chính là ở ngay miệng hố kia có một con thú đang canh gác.
Đúng vậy nó đang canh gác miệng núi lửa. Dù Lục Dạ với Phượng Uyển Thanh có xuất hiện thì nó vẫn bất động như thái sơn.
Con thú đó có thân hình to lớn như một tòa thái sơn, bốn chân lực lưỡng. Toàn thân thiêu đốt lên dung nham hỏa diễm nóng rực. Đặc biệt là cặp sừng to lớn nhọn hoắc màu vàng kim kia, nó không gì khác chính là một con trâu lớn khổng lồ.
“Đây là?”Lục Dạ nhìn con trâu khổng lồ kia mà nhíu mày lại. Bởi vì hắn không thể nhìn thấy linh hồn của thứ này, nó chỉ là một màu đen thẫm, A Lại Da Thức lần đầu tiên vô dụng!
“Kim Giác Tề Ngưu!”
Lục Dạ không biết nhưng với một người xuất thân từ Thiên Đế cấp thế lực như Phượng Uyển Thanh thì chỉ cần liếc qua là đã nhận ra thân phận của con trâu kia.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy đều là ngưng trọng của nàng Lục Dạ cũng bắt đầu nghiêm túc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.