“Ồ! Cái đó hả. Đó là quảng cáo hay nhất mà chị từng xem!”. Na Na Quả khen ngợi.
“Mèo con muốn ăn quá đi ~~”.
Mễ Quả đi tới tham gia thảo luận, một người ba mèo ngồi trên bờ tường tưởng tượng về pudding ngon lành, trước mặt dường như xuất hiện cầu vồng bảy sắc, bảo vệ và các bà cô tò mò nhìn chúng.
Mấy ngày sau, quảng cáo lan rộng trong cả thành phố, sản phẩm còn chưa ra thị trường đã gây sóng gió trong cộng đồng loài mèo, pudding Hỉ Thụy Tư là thực phẩm cho mèo có triển vọng nhất trong mùa hè năm nay, công ty đối địch với Hỉ Thụy Tư, Công ty thực phẩm dành cho mèo Kadic bắt đầu hoảng loạn.
“La tiên sinh, đây là thiết kế lần này”.
Ông chủ của Kadic Ngụy Y Khang đích thân đến thăm công ty của La Vĩ Huyền, sau khi La Vĩ Huyền có mèo con đã ký hợp đồng với Kadic, đồng ý đảm nhiệm việc quản lý chương trình máy tính, nguyên nhân đương nhiên là vì mèo con đặt thức ăn mèo của Kadic ở vị trí thứ ba trong cuộc sống, chỉ xếp sau La Vĩ Huyền và pudding.
“La tiên sinh, ngoại trừ chương trình kĩ thuật ở công xưởng, tôi còn muốn mời quý công ty thiết kế hoạt hình cho chúng tôi, theo như tôi biết, các anh cũng có bộ phận thiết kế quảng cáo mà phải không?”.
“Đúng vậy, tôi rất vui khi nhận công việc này, thế nhưng, không phải Kadic vừa mới cho ra quảng cáo khuyến mãi sao?”.
“Không sai”.
La Vĩ Huyền nhìn Ngụy Y Khang khó mở lời, trong lòng cũng đoán ra đại khái.
“Là vì quảng cáo của Hỉ Thụy Tư?”.
Ngụy Y Khang gật gật đầu.
“Nói ra chẳng hay ho gì, Hỉ Thụy Tư vừa mới thành lập, sản phẩm vẫn chưa ra thị trường, vậy mà đã tạo ra uy hiếp cho công ty chúng tôi rồi”.
La Vĩ Huyền nhớ tới vẻ mặt mèo con lúc xem quảng cáo pudding của Hỉ Thụy Tư, cảm thấy có gì đó hơi kì lạ, không ngờ chỉ là một quảng cáo tầm thường, vậy mà lại gây ra sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với mèo.
“Ngụy tiên sinh, về việc quảng cáo chúng ta hẹn dịp khác bàn bạc đi, bộ phận lập trình của chúng tôi sẽ phụ trách, nhưng bất kể kĩ thuật phần mềm hay dở thế nào, kết quả cuối cùng vẫn phải dựa vào chất lượng và mùi vị của thực phẩm, tôi rất tin tưởng vào chuyên môn của các ông, xin hãy tiếp tục cố gắng”.
Ngụy Y Khang liên tục gật đầu vì câu nói của La Vĩ Huyền, sau khi hai người bàn bạc thêm về một số tiểu tiết, hai bên cúi chào nhau kết thúc buổi đàm phán, La Vĩ Huyền tiễn Ngụy Y Khang đến cổng công ty.
Trở về phòng làm việc, mèo con ở trong phòng tài liệu ngay bên cạnh vẽ tranh trên bàn hội nghị, bên cạnh bày bừa sách vở, nào là toán học, tiếng anh, quốc ngữ, khoa học…, tất cả đều là sách mà La Vĩ Huyền dùng để dạy mèo con, mèo con lấy sáp màu tô vẽ, từ buổi sáng sau khi cậu nói với La Vĩ Huyền rằng phải vẽ một tấm bản đồ khu nhà của riêng mèo con, liền liên tục cố gắng đến hiện tại, La Vĩ Huyền nhìn mèo con bò rạp trên bàn hội nghị, hai chân vung vẩy, dáng vẻ vô cùng chuyên tâm.
Mèo con dùng chiếc bút máy đắt đỏ của La Vĩ Huyền viết chữ lên bức tranh sáp màu, nhưng tất nhiên có lớp sáp màu bên trên thì viết chữ không dễ chút nào, mèo con nhíu mày, ấn mạnh một cái, rắc! Ngòi bút gãy rời, mực đen phun ra.
(Hỏng rồi…).
Bây giờ màu không chỉ tô bên trong bức tranh mà còn lem ra ngoài, mèo con vứt bút máy đi.
La Vĩ Huyền không biết chút gì ngồi vào ghế của mình, nhìn mèo con một lát, khuôn mặt lộ nụ cười nhẹ, sau đó quay máy bàn gọi Hứa Duy Hân.
“Duy Hân, về việc chế tác quảng cáo của Hỉ Thụy Tư…”.
“Tôi đã đi điều tra rồi”.
La Vĩ Huyền cười, không hổ là Hứa Duy Hân, anh chưa nói gì mà hắn đã xử lý xong cả rồi, trước đây có nhân viên cảm thấy kì lạ, vì sao thư ký Hứa không giống như thư ký của các công ty khác theo sát ông chủ quản lý hành trình, La Vĩ Huyền trả lời, Hứa Duy Hân không chỉ là một thư ký bình thường mà còn là cố vấn, Hứa Duy Hân đứng nghe ở một bên cười nói hắn là bác sĩ khoa tâm thần của La Vĩ Huyền.
Sau đó giữa các nhân viên nữ bắt đầu lưu truyền rằng thư ký Hứa và Tổng giám đốc La là một đôi, tình cảm của hai người rất tốt, lại làm việc cùng nhau rất ăn ý, tương lai sẽ kết hôn, nhưng sự thực chứng minh bọn họ nghĩ sai rồi, vợ của La Vĩ Huyền là con trai anh – mèo con, hiện đã nhập vào hộ khẩu của anh…Ừm…Câu này có vẻ hơi sai sai.
La Vĩ Huyền xem xong tài liệu Hứa Duy Hân trình lên không khỏi nhíu mày.
“Điều chỉnh hình ảnh, âm thanh quảng cáo thành tần sóng phù hợp với mèo, kĩ thuật này cần phải mở một nhóm chuyên nghiên cứu phát triển”.
Chỉ cần khiến lũ mèo hiểu hình ảnh trong TV là được sao? Quảng cáo có lẽ không chỉ như vậy, La Vĩ Huyền vẫn cảm thấy kì lạ.
La Vĩ Huyền dùng máy tính xem đi xem lại quảng cáo pudding của Hỉ Thụy Tư, Hứa Duy Hân ở một bên kiểm duyệt tài liệu.
La Vĩ Huyền đột nhiên mỉm cười, Hứa Duy Hân nhìn mà thấy quái dị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]