Chương trước
Chương sau
Edit: Kogi

La Vĩ Huyền thực sự không thể chịu nổi tiếng ồn bên ngoài phòng, chẳng hạn như bịch! Bốp! Choang!!…Tiếng kim loại va chạm như vậy quả thực sắp khiến anh phát điên rồi!! La Vĩ Huyền ôm gối phủ lên đầu lăn một vòng trên giường, không chịu nổi quát bên ngoài: “Cháu dừng lại ngay cho chú!!!”.

“Không muốn!!!”.

Mèo con ở bên ngoài vừa kêu vừa ầm ĩ, coi nhà La Vĩ Huyền như sân chơi, La Vĩ Huyền nhốt mình trong phòng cả buổi tối khiến cậu rất tức giận, La Vĩ Huyền còn không cho mèo con vào phòng anh nữa.

(Ta đang làm nũng đó mà!!).

Mèo con vốn dĩ rất không vui, chẳng có việc gì làm chán quá liền chạy vào bếp, khi nhìn thấy những xoong nồi bát đĩa sáng lấp lánh, vẻ mặt giống như Aladin nhìn thấy vàng bạc châu báu, thật vô cùng chấn động!! Đây chính là đồ chơi chuyên dụng của mèo đó nha!! Sau đó không lâu, mèo con lại có một phát hiện lớn, chỉ cần cậu ném qua ném lại mấy cái hộp và thùng phát sáng này, gây ra âm thanh chói tai, thì La Vĩ Huyền ở trong phòng sẽ phẫn nộ quát mắng, thậm chí còn xông ra ngăn lại, mèo con vì thế mà càng vui vẻ kêu réo, động tác càng thêm ngỗ ngược, nụ cười trên khuôn mặt đến là sung sướng.

(Ha ha! Vui quá!).

Có phải mèo luôn học cách trêu đùa chủ nhân của chúng không vậy?

La Vĩ Huyền đang nghĩ xem mình nên đập luôn tường cách âm, hay là gia tăng độ dày cho nó, bởi vì hiệu quả cách âm quá tốt, tiếng ồn không làm phiền đến nhà người khác, vì vậy cũng không có ai đến nhắc nhở anh, nhưng trời mới biết hiện giờ La Vĩ Huyền hy vọng bảo vệ đến đem con mèo làm náo loạn nhà anh đi xử lý theo pháp luật biết bao nhiêu, nhưng nghĩ theo một hướng khác, nếu không xử lý được thì anh liền biến thành tội phạm dụ dỗ trẻ vị thành niên mất, hoặc là bị chụp mũ tội người giám hộ không quản giáo con em mình đến nơi đến chốn, sau đó bị tổ dân phố đuổi đi.

Reng reng reng ——

Điện thoại đổ chuông, tai mèo dựng lên, dừng lại động tác gặm nồi.

La Vĩ Huyền thở phào nhẹ nhõm nhìn đồng hồ báo thức, phát ra tiếng than thở càng khổ sở hơn, con mèo chết tiệt kia, làm ầm ĩ cả một buổi tối.

(Bây giờ là mấy giờ mày có biết không? Mèo chết tiệt! Bây giờ là sáu giờ! Là sáu giờ!!!!).

La Vĩ Huyền căn bản không định nghe điện thoại, dù sao thực sự có việc gấp thì sẽ gọi vào điện thoại di động, ai mới sáu giờ sáng đã tìm anh, thật không thức thời.

Chuông reo tám tiếng thì dừng lại.

(Mới reo tám tiếng thôi sao?).

Thái độ làm việc của La Vĩ Huyền bình thường rất nề nếp, tuyệt đối không phải người lười biếng, chỉ vì lấy sự nghiệp làm trọng, nên đời sống tình cảm mới khô khan như vậy, hôm nay không chỉ vì cả đêm qua anh không được chợp mắt, mà còn vì tinh thần của anh xuất hiện áp lực khổng lồ.

Từ trước đến nay chưa từng có công việc hay người phụ nữ nào có thể mang đến áp lực tựa đá đè không thở nổi như thế này.

(Mèo chết tiệt!!!).

Mèo con nghe điện thoại, cậu biết điện thoại là gì, mặc dù không biết bản chất và công dụng của nó, nhưng ít nhất cũng biết là bên trong có người có thể nói chuyện, cậu từng thấy người khác dùng rồi.

“Alo, Tổng giám đốc?”.

“…”.

“Alo alo! Tổng giám đốc phải không ạ? Tôi là Hứa Duy Hân”.

“Xin chào, em là mèo con!”.

“…Xin lỗi, tôi gọi nhầm số”. Hứa Duy Hân đáng thương.

“Không sao”.

Cúp điện thoại, mười giây sau, điện thoại lại đổ chuông.

“Alo, Tổng…”.

“Alo! Em là mèo con!”.

Mèo con thường rất nghịch ngợm, cậu đã từng hết sức tò mò đối với “cây gậy biết nói”, cậu muốn có nhiều người nói chuyện với mình, chuông reo càng nhiều lần càng tốt, cậu thích thú đến nỗi hai tai và đuôi đã lộ ra ngoài.

“Xin lỗi, tôi nghĩ mình không gọi nhầm, tôi muốn tìm Tổng giám đốc La Vĩ Huyền”.

“Ai? Mèo con không biết!”.

“Thế bé là ai!”.

Hứa Duy Hân tức giận, đứa bé ở đầu dây bên kia thật nghịch ngợm, mặc dù giọng nói chứa đầy sự vui thích, nhưng đối với một người vừa bị lôi dậy, có việc tìm La Vĩ Huyền lại tưởng mình gọi nhầm số, bị một đứa trẻ trêu chọc mà nói, quả thực là chất xúc tác cho cơn thịnh nộ.

La Vĩ Huyền khó hiểu, điện thoại vang lên một tiếng lại ngắt là sao?

(Con mèo ở bên ngoài sao tự nhiên không thấy động tĩnh gì, chơi mệt rồi chăng? Cũng không đúng lắm…)

La Vĩ Huyền như bị kim chích đột nhiên nhảy bật lên như lò xo chạy ra ngoài cửa, sau đó đau đầu vì cảnh tượng trước mặt, quả nhiên y như anh đoán, nên khóc hay nên cười đây, chỉ một buổi tối đã hiểu rõ con mèo này rồi.

Mèo con nhận điện thoại đường dây, hơn nữa đang vừa cười vừa nói ngôn ngữ hành tinh Aryan với người trong điện thoại.

“Whiskas ngon lắm! Tổng chám đốc cái gì, vị cá ngừ á? Ở Weston không có cá ngừ”.

“Mèo con thích nhất là hiệu Science diet!!”.

(*) Whiskas và Science diet là hai loại nhãn hiệu thức ăn cho mèo. Còn vụ lộn từ của em nó là vì Tổng giám đốc tức Tổng tài (zǒngcái) nói ngọng thành Tổng sài (zǒngchái) mà cháiyú lại là cá ngừ ?

La Vĩ Huyền đứng đằng sau mèo con cướp lại điện thoại, quả nhiên không hổ là thú hoang, nhạy bén phát hiện ra sau lưng có mai phục, mèo con không chỉ nhanh như chớp né ra mà còn nhảy sang cắn tay La Vĩ Huyền một phát, La Vĩ Huyền nén đau, giữ chặt điện thoại vừa mới nghe rõ là ai lại bị cướp.

“Là của ta!!”.

“Cái gì của cháu! Duy Hân! Gọi vào di động”.

Mèo con không buông điện thoại, La Vĩ Huyền cũng không tranh giành với cậu, đi vào phòng mình.

“Gọi di động là gì?”.

Mẻo con đuổi theo hỏi, trước khi đóng cửa phòng La Vĩ Huyền tặng cho cậu một nụ cười tà.

“Chú không thể nói cho cháu biết, nhóc mèo hoang ạ”.

Nói xong liền đóng cửa, nói chuyện di động với Hứa Duy Hân, mèo con trở lại chơi với chiếc điện thoại đường dây, không ai gọi đến, cậu chán, cụp đuôi đi đến cửa phòng La Vĩ Huyền, đứng đó mong chờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.