Tô Khinh cảm thấy cả người như bị xé thành mấy mảnh, đau đớn qua đi, cậu bắt đầu chết lặng. Xung quanh trắng xóa, cậu liều mạng mở to hai mắt, mơ hồ thấy người đàn ông đeo kính khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hờ hững nhìn mình, nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Khinh nghĩ mình sẽ chết. Cậu thấy mình đứng lên, lơ lửng giữa không trung, như thể tất cả xung quanh đều không còn quan hệ gì với bản thân nữa. Trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc vừa thờ ơ, vừa khó gọi tên.
Thằng cha bốn mắt khốn nạn kia bảo có 1/5 số người có thể biến thành cái thứ “Tiểu Khôi” khỉ gió gì đó, Tô Khinh thậm chí còn nhàn hạ để trí tưởng tượng bay xa, 20%… Đời này của cậu bất luận là kì thi to kiểm tra bé, đến thi thể dục cũng tính luôn, chưa bao giờ đạt được kết quả trong giới hạn 20% đứng đầu cả.
Trong cái chết lặng đến sau đau nhức, Tô Khinh mặc cho tinh thần của mình bay bổng không giới hạn, bỗng nhiên muốn khóc lên.
Chẳng hiểu sao, cậu lại nhớ tới ông bố thích khoác Armani ngoài bộ đông xuân rách nhà mình, ông kiếm nhiều tiền như vậy, nhưng luôn tiết kiệm không tiêu, ai cũng bảo ông là đồ giàu xổi.
Tô Khinh ở sau lưng nghe được. Năm ấy cậu còn rất nhỏ, nghiêng nghiêng ngả ngả được ông dẫn ra ngoài khoe khoang, đưa đến một buổi tiệc rượu. Ông nói đây là con trai tôi, là tiểu Kim Đồng nhà chúng tôi. Trên đường, Tô Khinh ham chơi, đi lạc khỏi bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/2370/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.