Cửa vừa mở, Đồ Đồ Đồ đã nhào vào lòng Tô Khinh. Cho dù năm nay nó đã hơn mười tuổi nhưng Tô Khinh nhấc bổng nó lên vẫn không tốn sức chút nào:“Có quấy nhiễu ông nội không đấy?”
“Làm sao có thể?” Đồ Đồ Đồ vênh mặt nói,“Trẫm rất là thức thời.”
Bị đét mông một cái.
Tô Thừa Đức ngạc nhiên phát hiện Tô Khinh đưa thêm một người nữa về. Đến lúc Hồ Bất Quy mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào nhà rồi khách khí chào hỏi, ông mới gật đầu, thoáng chút thất vọng nhìn Tô Khinh đang quậy phá với Đồ Đồ Đồ mất hết cả hình tượng, nghĩ bụng, không biết bao giờ thằng nhãi này mới đưa một cô gái về ra mắt đây ?
Thế quái nào mà hết lần này đến lần khác cứ đưa đàn ông về vậy ?
Tô Khinh liếc thoáng một cái đã biết ngay ông già nhà mình đang xoắn xuýt cái gì, y vội ho một tiếng, đứng lên ôm vai Hồ Bất Quy như anh em tốt, giới thiệu:“Ông già kia là ba em, ba, đây là lão đại của bọn con.”
Hồ Bất Quy nói:“Cháu chào bác, cháu là Hồ Bất Quy.”
“À!” Thủ trưởng à ? Thủ trưởng thì tốt, Tô Thừa Đức tươi cười xởi lởi,“Đội trưởng Hồ đó hả, bác nghe thằng nhóc kia kể về cháu rồi, đừng khách khí, mau ngồi mau ngồi.”
Hồ Bất Quy ngồi thẳng như cán bút, Tô Khinh nói nửa đùa nửa thật:“Bên ngoài tuyết lớn qua, xe của con không lái về được nên mới nhờ đội trưởng Hồ đưa một đoạn, tổng bộ quá xa, con mời anh ấy ở lại một đêm.”
Tô Thừa Đức nhanh chóng tỏ vẻ nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825292/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.