Hôm đó Tô Khinh xong việc trở về thì phát hiện một đám người đang châu đầu vào nhau vò tóc bứt tai với một đống con chip. Mỗi hộp đen dán tên một quốc gia chứa đến hàng trăm con chip như vậy, bọn họ chỉ lấy ra được có bảy tám cái.
Thường Đậu vốn chưa từ bỏ ý định, còn định kéo Trình Vị Chỉ muốn tổng hợp bốn loại năng lượng cảm xúc cân bằng để mở không gian kia ra lần nữa. Song không có kết quả, cuối cùng bị đội trưởng Hồ nhà họ đen mặt điều đi phá giải mật văn trong con chip.
Tô Khinh chẳng hiểu mô tê gì, thế là lại thản nhiên chạy đi làm việc của y.
Khi Tô Khinh không liều mạng thì y làm việc cực kì đáng tin và có chừng có mực. Hồ Bất Quy biết có nhiều việc dù là chính anh ra tay cũng không nhất định có thể hoàn hảo như Tô Khinh. Giữa người với người ấy mà….chung quy là ai chuyên nghề nấy, cá nhân có ưu thế riêng mới có thể phát huy hết giá trị của đoàn đội được.
Thế nhưng chuyện này không có nghĩa là đội trưởng Hồ có thể nuông chiều mặc kệ vấn đề ai kia đêm không về nhà ngủ.
Hồ Bất Quy nhét thiết bị liên lạc vào túi quần. Anh đã phát mấy trăm thông báo yêu cầu kết nối mà hết tin này đến tin kia như đá chìm đáy biển, Tô Khinh không hề phản ứng mảy may. Thế là, tối hôm ấy đám người thức đêm làm việc đều thấy đội trưởng nhà mình không hề để tâm lên mấy con chip tí nào, cứ cách năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825258/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.