Buổi sáng Tô Khinh dậy rất sớm, cho dù có mệt mỏi đến thế nào y cũng mở mắt ra đúng tầm bốn giờ, không hơn kém bao nhiêu. Đêm qua ngủ sâu hơn hẳn bình thường, lúc y tỉnh dậy còn có chút lơ mơ, cơ hồ quên cả việc mình đang ở đâu. Bên tai truyền đến tiếng hít thở của một người khác, Tô Khinh hoảng sợ, chưa kịp tỉnh táo hẳn đã lập tức cảnh giác, đầu óc đặc sệt như quết hồ đột ngột bị dội một gáo nước lạnh.
Y mở bừng mắt, vừa lúc thấy cánh tay ai đó khoác lên người mình, sửng sốt một hồi mới thở phào nhẹ nhõm nhớ ra đây là lều của Hồ Bất Quy.
Tô Khinh cẩn thận trở mình muốn bỏ cánh tay của Hồ Bất Quy đang vắt trên người mình xuống, rón rén loay hoay hồi lâu mà không có kết quả, y đành nằm ngửa thẳng ra nhìn lên đỉnh lều, chẳng hiểu thế nào cơn mệt mỏi lại dâng lên.
Tô Khinh ra sức chớp mắt, cảm thấy như mình vừa bị ai đánh thuốc mê. Đã bao nhiêu năm y không có cảm giác đã dậy rồi mà còn muốn nằm úp sấp xuống ngủ thêm một giấc thế này rồi nhỉ?
Sau đó y ngoảnh mặt sang nhìn Hồ Bất Quy ở gần trong gang tấc, trong lòng nghi hoặc nghĩ… Vì sao khi mình ý thức được người nằm bên cạnh là Hồ Bất Quy lại thở phào nhẹ nhõm? Tô Khinh nâng tay lên nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên trán Hồ Bất Quy, phát hiện quanh mắt đối phương có một quầng thâm nhàn nhạt.
Tô Khinh vẫn cảm giác “yêu” là một từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825194/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.