“Không…” Tô Khinh thấy đầu lưỡi mình xoắn cả lại, “Không gian cái gì cơ?”
Chẳng lẽ vì mình hơi thiếu văn hóa nên tầm nhìn thiển cận? Tô Khinh nghĩ thế liền len lén liếc sang bạn nhỏ Thường Đậu tương truyền là có văn hóa nhất bọn, phát hiện Thường Đậu cũng đang ngu ngơ nhìn Chung Thạch Lương. Được rồi… Tô Khinh yên lặng nghĩ… Đồng chí Thường Đậu diễn đại trí giả ngu nhập vai quá nên biểu cảm xuất hiện trên mặt đại để quanh năm chỉ có cười ngu ngơ khóc ngu ngơ nhìn ngu ngơ… ngu ngơ ngu ngơ ~
Chung Thạch Lương cười ha hả, giải thích: “Trải nghiệm đêm qua của các vị ắt hẳn đều kinh tâm động phách, hiện tại chắc là đang nghĩ phải nhìn nhận một đêm này thế nào… Đương nhiên đối với một số đồng chí mà nói thì thời gian khả năng không chỉ là một đêm đâu nhỉ? Lời khuyên của tôi là, các vị cho rằng nó là thật thì nó là thật, nghĩ nó là giả, vậy nó là giả thôi.”
Vừa dứt lời, Chung Thạch Lương đã bị ánh mắt đằng đằng sát khí từ bốn phương tám hướng bao vây. Tô Khinh nhếch nhếch miệng, dường như nhìn thấy rảnh rành trên mặt đồng chí Lão Chung có viết hai chữ to tướng, bên phải chữ THIẾU, bên trái chữ ĐÁNH.
Tố chất tâm lý của Chung Thạch Lương quả nhiên không phải hạng thường, ông ta trấn định tự nhiên mặc cho cả nhà đánh giá chán chê, nhúng nửa cái bánh bao cuối cùng vào canh, ăn nốt: “Đừng để lãng phí lương thực.”
“Đơn giản mà nói, không gian này không phải là không gian tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825184/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.