Tô Khinh có chút không xác định y làm thế này có được gì không. Hơn ba năm đã qua, Tô Thừa Đức có thể nào đã chuyển nhà rồi không? Cứ cho là không chuyển, ông ấy nhất định có ở nhà sao? Ông ấy có thể ra ngoài xã giao, cũng có thể đi công tác xa rồi lắm chứ.
Mấy năm nay Tô Khinh tập thành một thói quen, đó là cho dù đi đến bất cứ nơi nào cũng phải nghĩ mọi cách để kiếm cho bằng được một quyển báo chiều thành phố B. Quyển báo ấy thực ra rất là gạt người, chỉ riêng quảng cáo thôi đã chiếm mất hơn phân nửa độ dài, ngoại trừ mấy bài viết mở đầu chép lại mấy cái phương châm chính sách quan trọng của quốc gia mà người Trung Quốc nào cũng biết, mấy mẩu tin giải trí tán nhảm chuyện ngôi sao không đáng tin cùng với vài ba bình luận chứng khoán không đáng tin chẳng kém trong chuyên mục kinh tế tài chính, thì còn lại chính là tin tìm người tìm vật và tin buồn.
Thứ duy nhất khiến Tô Khinh có cảm tình với tờ báo này chính là đôi khi nó sẽ đăng vài bài phỏng vấn và mấy thông tin vụn vặt về các xí nghiệp trong thành phố, Tô Thừa Đức thi thoảng sẽ lộ mặt trên đó để thỏa mãn cái lòng hư vinh kiểu cổ “Lên TV”, “Đăng báo giấy” của ông___ Cho dù nghe nói cái tờ báo thần thánh ấy chỉ có các đơn vị sự nghiệp thành phố B đặt trước thôi, còn quá nửa là dùng để kê chén trà nữa.
Những gì liên quan đến Tô Thừa Đức, Tô Khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825136/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.