Sau đó cậu chầm chậm trượt từ trên tường xuống, trước mắt tối đen, không biết gì nữa.
Trong mông lung, Tô Khinh thấy mình đứng lên lảo đảo bay theo chiều gió, không biết bản thân bị gió thổi tới nơi nào. Một lát sau, cậu hoảng hốt phát hiện khung cảnh trước mắt có chút quen thuộc, cẩn thận nhìn lại mới biết không ngờ mình đã trở về nhà.
Ý thức của cậu không mấy tỉnh táo, về đến đây thì tâm tình căng thẳng hẳn lên, thầm nói còn có người ôm cây đợi thỏ cắm chốt ở đây chờ mình chui đầu vào lưới mà, sao tự nhiên lại chạy về thế này ?
Lúc này có người đi tới trước mắt, Tô Khinh ngẩn ngơ đứng ở giữa đường, muốn trốn cũng không trốn kịp, người đó là Tiểu Ngô – bảo mẫu của nhà họ Tô.
Trái tim của Tô Khinh đập càng lúc càng nhanh, không biết phải làm cái gì bây giờ. Chẳng ngờ Tiểu Ngô cứ hướng thẳng về phía cậu mà đi lướt qua cậu như không có chuyện gì xảy ra, như là không phát hiện ra có người đứng đó vậy. Tô Khinh ngẩn người đứng giữa đường hồi lâu, nhịn không được đuổi theo vỗ lên vai Tiểu Ngô một cái, bàn tay cậu xuyên thẳng qua vai cô ấy.
Cậu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kì lạ___ Mình chết rồi sao?
Tô Khinh vô tri vô giác đi về nhà, bước lên cầu thang quen thuộc, muốn đưa tay ra đẩy cửa, cánh tay lại xuyên luôn qua cánh cửa vào trong. Bấy giờ cậu mới biết mình còn có thêm kĩ thuật xuyên tường, liền cười khổ một chút rồi xuyên cửa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825085/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.