- Trương Sâm? - Phương Viêm nhìn phần đề tên trên chiến thư, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Tôi không biết hắn, sao hắn phải đánh tôi?
Khóe miệng Ngốc Tử co rút, nói:
- Không phải đánh, mà là hắn muốn đấu với cậu…
- Anh nghĩ tôi ngốc hả? - Phương Viêm cười lạnh. - Tôi vừa phát sinh mâu thuẫn với Võ giáo Huy Hoàng, đúng lúc này bọn họ lại hạ chiến thư, đây không phải là muốn sau khi đánh bại hung ác tẩn cho tôi một trận à? Bọn họ muốn trả thù cho nên mới tìm một cái cớ đường hoàng như vậy. Loại tiểu nhân xảo trá này… Muốn tôi cùng hắn động thủ? Tôi khinh!
Ngốc Tử nghĩ nghĩ, dường như thật sự có chuyện như vậy.
- Thầy Phương quả là hiểu rõ nhân tính, liệu sự như thần… - Ngốc Tử nhếch miệng cười lộ ra hai hàng răng vàng khè chỉnh chỉnh tề tề.
- Nếu là tôi, tôi cũng làm như vậy. - Phương Viêm nói.
- …
Phương Viêm trả chiến thư lại cho Ngốc Tử, nói:
- Anh coi như không gặp tôi.
/ Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không được, không được. - Ngốc Tử khoát tay từ chối, không nhận. - Từ sáng sớm Trương Sâm đã tới rồi, ngồi ở cổng bảo vệ chờ một tiếng đồng hồ. Hắn nói cậu mà không nhận chiến thư, hắn sẽ không đi.
Phương Viêm thản nhiên nói:
- Không đi thì không đi, hắn thích đứng bao lâu cứ đứng bấy lâu. Trời với đất đều là hàng free mà, nếu tâm trạng mấy người tốt thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-giao-su/2191802/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.