Hiện tại trong dân gian truyền lưu một loại thuyết pháp: muốn học tập văn hóa Đường triều có thể đi Nhật Bản, muốn học tập văn hóa Tống triều có thể đi Hàn Quốc, muốn học tập văn hóa Nguyên triều có thể đi Mông Cổ, muốn học tập văn hóa Minh triều có thể đi My-an-ma, muốn học tập văn hóa Thanh triều có thể đi Hồng Kông, muốn học tập văn hóa dân quốc có thể đi Đài Loan. 
Là ý nói: Tinh túy văn hóa Đường triều do Nhật Bản kế thừa, tinh túy văn hóa Tống triều do Nam Hàn kế thừa, tinh túy văn hóa dân quốc tất do Đài Loan kế thừa. 
Như vậy, người Trung Hoa kế thừa cái gì? 
Đối với văn hóa từ bên ngoài, chúng ta gạn lấy tinh hoa, bỏ đi cặn bã. Nhưng đối với văn hóa truyền thừa của chính mình, có vài người lại đi ngược, gạn lấy bã, vứt bỏ tinh hoa. 
Cũng bởi vì một ít số thành phần vong bản này, mà người Trung Hoa thường xuyên bị người ngoại quốc cười nhạo, xem thường. 
Fujino Saburo là chuyên gia nghiên cứu lĩnh vực quốc học trong văn hóa Trung Hoa, đối với thuyết pháp, hắn hiển nhiên chấp nhận, hơn nữa còn là sâu sắc chấp nhận. Vì vậy, hiện tại trước mặt mọi người, đặt ra vấn đề này với Phương Viêm, phần nào muốn làm xấu mặt vị giáo sư trẻ tuổi này. 
Cậu là giáo viên ngữ văn, cũng có thể xem là quốc học, thơ các của các người ưu mỹ như vậy, kiến thức của các người phong phú thế kia, vậy sao lại lưu truyền câu nói đó? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-giao-su/2191734/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.