Bởi vì Phương Viêm đang răn dạy ba con ruồi Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng Trần Đào, cho nên tầm mắt của mọi người vẫn luôn dừng trên người ba người này.
Cũng có học sinh để ý thấy Phương Viêm và Đường Thành đã nắm tay được một lúc lâu, thế nhưng chẳng ai có suy nghĩ gì khác thường về chuyện đó.
Giáo viên cùng học sinh bắt tay lâu một chút thì có gì đặc biệt đâu chứ? Không thấy bọn họ vẫn luôn trò chuyện à?
Thế nhưng, nói thì nói, Đường Thành đột nhiên lại quỳ phịch xuống trước mặt Phương Viêm khiến đám học sinh giật nảy mình.
Đang êm đẹp sao tự nhiên lại quỳ rồi? Thời đại nào rồi mà còn muốn dập đầu bái sư học nghệ?
Chẳng lẽ đúng như thầy Phương Viêm nói, Đường Thành nghe hắn khuyên bảo tận tình một phen, bị cảm động đến hỏng mất?
- Đường Thành quả nhiên là người học võ. - Đám nam sinh thầm nghĩ. Nghe nói hắn xuất thân từ thế gia võ đạo, so với người bình thường có hơi chú ý lễ tiết một chút.
- Quỳ xuống mà cũng đẹp trai như vậy, không hổ là hiệu thảo (1) của Trung học Chu Tước. - Đám nữ sinh cũng có suy tính của mình. Tuy bọn họ biết rất rõ người Đường Thành thích chính là nữ sinh ngồi ở cuối lớp - Tần Ỷ Thiên, thế nhưng, nhìn trai đẹp cũng có thể làm tăng động lực học mà, đúng không?
(1) Từ dùng để chỉ những nam sinh có vẻ ngoài bắt mắt cùng thành tích học tập tốt trong trường.
Đáng tiếc, lúc này Đường Thành có khổ mà không nói nên lời.
Tay phải của hắn vẫn còn nằm trong tay Phương Viêm, cánh tay vừa rồi còn mềm nhũn cứ như chỉ cần xiết nhẹ một chút là có thể xé rách nó giờ trở nên cứng rắn cùng nóng hổi. Một cỗ lực lượng mà hắn không cách nào kháng cự đự ép xuống, ép đến mức hắn không thể mở miệng nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng vô cùng gian nan.
Đây chính là “Phong bế” theo như lời ông nội nói. Gặp phải đối thủ có thực lực vượt xa mình, bản thân có thể bị đối phương phong bế hòa toàn, có cảm giác như mình không còn sống nữa.
Tuy lúc này trạng thái thân thể có hơi chênh lệch so với ông nội miêu tả, nhưng hắn biết rõ là Phương Viêm đã phong bế mình.
Hiện tại, cái gì hắn cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Viêm xem mình như đạo cụ để diễn trò.
Phương Viêm khom người xuống, một tay nắm lấy tay Đường Thành, tay còn lại vịn tay trái hắn, bộ dạng cứ như đang muốn kéo hắn lên, nói:
- Bạn học Đường Thành, tâm ý của em tôi có thể hiểu được, bất quá không cần hành đại lễ vậy đâu... Nếu em đã cầm thư giới thiệu của hiệu trưởng đến, tôi dĩ nhiên phải thu em. Như tôi đã nói lúc nãy, chỉ cần em không bị đám Trịnh Quốc Đống làm hư là được.
- ...
Ba người Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng Trần Đào rất muốn ôm đầu khóc một trận.
Phương Viêm quét mắt nhìn một lượt quanh lớp, cuối cùng nói:
- Hàng cuối còn một bàn. Em ngồi ở đó đi.
Chỗ mà Phương Viêm chỉ chính là vị trí ngay bên cạnh Tần Ỷ Thiên, cũng chỉ có chỗ đó là còn trống.
Hiện tại, bàn trống trong lớp đã sử dụng hết. Nếu như lại có học sinh chạy đến, Phương Viêm sợ là phải bảo bọn họ đến nhà phòng hậu cần lãnh thêm bàn ghế hoặc là tự chuyển bàn ghế lúc trước của mình đến.
Bất quá, Phương Viêm thầm nghĩ, liệu mình có nên đề nghị với ban lãnh đạo trường, cấm học sinh các ban trên chuyển xuống ban 9... Cứ đổi đi đổi lại vậy thì còn ra cái gì nữa?
Lúc nói chuyện, Phương Viêm cũng buông lỏng bàn tay đang nắm tay Đường Thành ra.
Rút tay ra được, thân thể Đường Thành lập tức khôi phục khí lực.
Hắn định vung một quyền về phía Phương Viêm, liều một phen, quá nhục, thật sự là vũ nhục mà, thế nhưng, cuối cùng hắn cũng không ra tay.
Vừa rồi, Phương Viêm kề sát tai hắn nói, muốn động thủ thì trước hết phải kỹ phải tinh...
Biểu hiện của tên kia sâu không thể lường, trước khi hiểu rõ hắn ta, hắn không thể có bất kỳ hành động lỗ mãng nào.
Nếu như trước mặt nhiều người như vậy, hắn xông vào đánh Phương Viêm, vậy thì, chẳng mấy chốc hắn sẽ trở thành “con ruồi thứ tư” trong mắt Phương Viêm cùng tất cả bạn học.
Dù sao, với thân phận thầy giáo, Phương Viêm vẫn chiếm ưu thế hơn. Nếu hắn không tôn trọng hắn ta, đó chính là không tôn sư trọng đạo. Cái này chính là tội danh rất lớn ở thời cổ đại, đủ để hủy diệt danh tự cùng tiền đồ của một người.
Đường Thành muốn nói câu gì đó, yết hầu khẽ động, thế nhưng mãi vẫn không nói nên lời.
Hai chân của hắn vô lực, cái tay vừa bắt tay kia vẫn còn đang run rẩy liên hồi.
Hắn là kẻ thất bại, kẻ thất bại kêu gào với kẻ thành công cũng chỉ khiến người khác xem thường mà thôi.
Vốn dĩ muốn cho Phương Viêm một cái hạ mã uy, không ngờ lại bị ngựa đá văng xuống đất.
Trán hắn đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt uể oải đi đến cuối lớp.
Hắn ngồi bên cạnh Tần Ỷ Thiên, giữa hai người chỉ có một lối đi hẹp.
- Cậu tới làm gì? - Ngón giữa kẹp lấy bút máy xoay tròn, động tác của Tần Ỷ Thiên vô cùng trôi chảy lại không kém phần ưu mỹ. Hậu Tiểu Long bên cạnh rất thích tư thế xoay bút vừa thong dong vừa lười biếng của Tần Ỷ Thiên, nhưng hắn lại ngại nhìn chằm chằm cô, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc trộm, bộ dạng có tật giật mình.
Đường Thành bị Phương Viêm đánh cho quỳ xuống, vô cùng uất ức, một chút ý chí chiến đấu cũng không có, nói:
- Đến cùng cậu.
- Mình không cần cậu. - Tần Ỷ Thiên nói. - Quay về đi. Ban 1 hợp với cậu hơn.
- ...
Nếu là lúc trước, Tần Ỷ Thiên nói với mình như vậy, Đường Thành sẽ lựa chọn thờ ơ. Bởi vì đó vốn là tính cách của cô ấy, muốn nói gì thì nói, không để tâm đến cảm nhận của người khác, hoặc là nói, cảm nhận của mọi người không hề liên quan đến cô.
Đường Thành sớm đã quen với cách nói chuyện của cô. Nhưng hôm nay, hắn vừa bị Phương Viêm đã kích, giờ lại nghe Tần Ỷ Thiên nói mấy câu như vậy, tâm tình đặc biệt khó chịu.
Ngồi một lúc lâu, tâm trạng Đường Thành mới ổn định trở lại.
- Nếu như hắn trong lời của cậu là chỉ Phương Viêm... - Tần Ỷ Thiên cười. - Vậy thì đúng rồi.
Tâm trạng Đường Thành chìm xuống đáy cốc, Hậu Tiểu Long ngồi bên cạnh nghe trộm được đoạn đối thoại của hai người bọn họ... Tâm tình cũng chìm nghỉm.
- Không phải thế. Chuyện không phải như thế. - Trong lòng Hậu Tiểu Long gào rú.
Hắn là một kẻ yêu thích tiểu thuyết, đã xem qua rất nhiều bộ như “Bạn cùng bàn của ta là hoa hậu giảng đường”, “Mỹ nữ hoa hậu giảng đường yêu mến ta”,... Trong mấy bộ truyện kia, nam chính luôn là một mấy tên mạt rệp, bình thường đến không thể bình thường hơn, thế nhưng, trời đất đưa đẩy, cơ duyên xảo hợp thế nào, bọn họ lại có lắm chuyện vướng mắc với hoa hậu giảng đường, thậm chí còn ngồi cùng bàn.
Ngay từ đầu, dĩ nhiên là hoa hậu giảng đường chướng mắt bọn họ, thế nhưng, dần dần, sau một thời gian quen biết, tiểu vũ trụ (2) của nam chính nhà ta bộc phát, ưu điểm được phóng đại vô hạn, hoa hậu giảng đường không kiềm chế được mà yêu bọn họ, đám cao phú soái chạy đến khiêu chiến đều bị đánh thành cám... Hậu Tiểu Long vốn đã chuẩn bị cùng hoa hậu giảng đường yêu đương.
(2) Ý chỉ sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể.
Thế nhưng sao Tần Ỷ Thiên lại thích thầy giáo? Cho tới bây giờ hắn còn chưa xem qua loại truyện “Thầy giáo yêu mến hoa hậu giảng đường” đâu...
- Cậu thích hắn cái gì? - Đường Thành cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi.
Nghĩ nghĩ, Tần Ỷ Thiên nói:
- Không nghĩ ra là không thích cái gì.
- ...
Đường Thành biết Tần Ỷ Thiên rất ít khi đánh gia cao một nam sinh như vậy.
Không có gì không thích? Vậy chẳng phải tất cả đều thích?
- Cậu nên biết... - Đường Thành muốn cười, dùng giọng điều hài hước để nói. Như vậy, cho dù Tần Ỷ Thiên có nói giận thì hắn có thể nói là mình chỉ nói đùa. Thế nhưng, vô luận thế nào hắn cũng không cười nói, nét mặt vẫn nghiêm túc như cũ. - Trường học cấm thầy trò yêu đương.
Vèo!
Ngòi bút vạch ra một đường cong mạo hiểm, kế đó, hai ngón tay Tần Ỷ Thiên thoáng khựng lại.
Cô nghiêng đầu, liếc nhìn Đường Thành một cái, nói:
- Đây cũng gọi là vấn đề à?
- Không phải sao? Ban 9 có một vị giáo viên ngữ văn tiền nhiệm, bởi vì có quan hệ mập mờ với học trò nên đã bị trường học sa thải. Phương Viêm... Hắn dám ư?
- Nếu như anh ấy có thể làm cho mình thích anh ấy, mình sẽ lập tức thôi học để chờ anh ấy. Còn nếu như vì yêu đương với mình mà anh ấy bị sa thải,... Vậy thì mình sẽ kiếm tiền nuôi gia đình. - Tần Ỷ Thiên bĩu môi. Trở ngại mà Đường Thành nói căn bản không là gì đối với cô.
- Tần Ỷ Thiên... - Lửa giận trong lòng Đường Thành thật sự không đè nén nổi nữa.
Cứ như là bị người mình yêu sâu đậm phản bội, mặc dù giữa bọn họ cho đến bây giờ chưa từng có hứa hẹn.
Thế nhưng, cô có thể sẽ là của hắn. Mọi người đều thấy như vậy.
Tần Ỷ Thiên phẩy tay, nói:
- Đường Thành, mình sẽ không thích cậu. Điểm này, mình đã sớm hiểu rõ, cũng đã nói với cậu.
- Vì sao? - Đường Thành xiết chặt nắm đấm.
- Trẻ con. - Tần Ỷ Thiên nói.
- Cậu nói mình trẻ con? Mình có thể sửa, mình nhất định sẽ trở nên thành thục... - Đường Thành gấp gáp nói, hắn bằng lòng thử, hắn còn muốn giữ lại.
Hoa hậu giảng đường xứng cùng hiệu thảo, đó là dắt tay đến già. Sao có thể nói tan rã liền tan rã được? Không phụ danh xưng của mình cùng với sự chờ mong của quần chúng hay sao?
- Mình nói là cậu hỏi vấn đề này rất trẻ con. - Tần Ỷ Thiên nói. - Thích chính là thích, không thích là không thích. Không vì cái gì cả, chỉ là mình nguyện ý.
- Mình nhất định không về. - Đường Thành nghiến răng nghiến lợi nói. - Mình sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Mình cạnh tranh với hắn… Mình nhất định sẽ đánh bại hắn. Mình muốn cho cậu biết, so với hắn, mình càng có ưu thế hơn. Mình mới là người thích hợp nhất với cậu, hắn không được. Cái gì hắn cũng không cho cậu được, cái gì cũng sẽ không giúp cậu được…
- Đường Thành, Tần Ỷ Thiên. - Phương Viêm đứng trên bục giảng quát lên. Hai đứa học trò này cứ ríu rít không ngừng, hắn đã để ý từ lâu rồi. - Giờ học không được nói chuyện riêng.
- …
Đường Thành có cảm giác bị một mũi tên xuyên tim.
Hắn đang thổ lộ đấy, làm ơn đứng có quấy rầy được không hả? Như vậy là không có lễ phép chút nào cả.
Tần Ỷ Thiên cười khanh khách, nói:
- Hắn có thể cấm cậu nói chuyện trong giờ học, cậu có thể cấm hắn nói được không?
- …
- Cậu xem, so với cậu, hắn vẫn có ưu thế hơn, đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]