Nhìn thấy biểu lộ khác thường của Phương Viêm, Lục Tĩnh không chỉ không quan tâm mà còn đứng bật dậy, cao giọng quát:
- Phương Viêm, cháu muốn gì?
Muốn cái gì?
Đầu Phương Viêm đau muốn nứt ra.
Ta muốn cái gì? Ta nghĩ muốn cái gì?
- Cháu muốn quyền lực hay mỹ nhân? Bước lên đỉnh cao võ đạo, được vạn người kính ngưỡng, lưu danh sử sách hay là bình bình yên yên làm một người dạy học… Cháu nói cho ta biết, cháu muốn gì?
Phương Viêm chưa từng nghĩ.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn làm theo sắp xếp của người nha, học tập đủ các kỹ năng. Thái Cực quyền, cầm kỳ thi họa, trà đạo… Sau lần đầu tiên hắn và Diệp Ôn luận bàn, từ đó về sâu, nhân sinh của hắn chính là hạ bệ Diệp Ôn.
Vì mục tiêu này, hắn đã liều mình cố gắng vô số ngày đêm.
Thế nhưng không biết là do thiên phú chưa đủ hay chưa thật sự cố gắng, một năm rồi lại một năm, hắn cứ một lần rồi lại một lần bị Diệp Ôn quật ngã. Ngay cả mục tiêu duy nhất… Hắn cũng không cách nào hoàn thành.
Đặc biệt là hai năm gần đây, Thái Cực chi cảnh của hắn không hề tăng tiến, ngược lại còn có xu thế trì trệ.
Thái Cực thập nhất cảnh, hắn vốn tu đến tầng thứ tư “Phù vân liễu nhứ vô căn đế, thiên địa khoát viễn tùy phi dương” (1).
/ Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai năm rồi, hắn… Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-giao-su/2191704/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.