(*)Tôn Quyền: Tuổi còn trẻ đã là thống soái ba quân, tài dụng binh kinh người, chiếm cứ đông nam, chiến đấu anh dũng, không hề cúi đầu trước kẻ địch. Vì vậy nên Tào Tháo đã khen một câu “Nếu có được đứa con trai như Tôn Quyền thì không còn gì bằng”.
“Người khác cười ta quá điên khùng, ta cười người khác nhìn không thấu.”
Nhìn Phương Viêm ngồi ở trước mặt, trong đầu Lục Triều Ca chợt nhớ tới hai câu thơ trong bài Đào Hoa Am Ca của Đường Bá Hổ.
Buổi tối lúc không ngủ được lại không có cuốn sách nào thích hợp để giết thời gian, Lục Triều Ca cũng từng nghĩ đến loại vấn đề nhàm chán như rốt cuộc anh bạn đồng nghiệp mới Phương Viêm này của cô là hạng người gì.
Không biết trên biết dưới, không kính trọng người lớn, to gan làm loạn, miệng lưỡi sắc bén, không tuân thủ quy tắc, không làm việc theo lẽ thường, ăn nói tùy tiện giống như đám côn đồ lưu manh vô lại lăn lộn đầu đường xó chợ. Tóm lại trên người hắn tập hợp đủ mọi loại gien đáng ghét, cũng là kiểu đàn ông Lục Triều Ca ghét nhất.
Thế nhưng hắn lại biết cắm hoa, có thể sửa ‘thang lên trời’ khiến người ta phải than thở. Hắn còn hiểu bonsai, nói ra được cái tinh túy của môn nghệ thuật này. Hắn còn biết thưởng thức trà ngon, chỉ liếc mắt đã phân biệt được tốt xấu. Kiến thức uyên bác, có thể đọc thuộc lòng Đạo Đức Kinh dài năm nghìn chữ của Lão Tử. Đầu óc có tính sáng tạo, dẫn học sinh đi đến sông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-giao-su/2191689/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.