Dịch: Đức Thành
Tần Trường An đột nhiên cười: "Tiểu sư đệ, thấy nét mặt ngươi bây giờ ta lại nghĩ đến chính mình lúc trước. Là sư huynh, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, tuyệt đối đừng liều, bởi vì mọi hạng mục trao đổi hoặc nhiệm vụ đều phải qua sự xét duyệt của học viện. Một khi xét duyệt không thông qua thì sẽ mất cả chì lẫn chài, huy chương đã thanh toán là không trả lại. Cho nên, bất luận mí bật gì có liên quan tới học viện hoặc hành vi trái đạo nghĩa thì tốt nhất không thử."
Nhìn nụ cười khổ này của hắn, Lam Hiên Vũ cũng ý thức được một vấn đề, chắc chắn vị đại sư huynh này đã từng nếm thua thiệt.
Đường Chấn Hoa lẩm bẩm nói: "Đúng vậy a! Lúc trước có tên nào đó ban bố một hạng mục, là địa chỉ ký túc xá thập đại mỹ nữ ngoại viện. Sau đó xét duyệt lại thông qua, kết quả là có tới hơn trăm người đổi, hắn vốn cho rằng phát tài rồi, nhưng sau đó lại bị học viện tịch thu tất cả huy chương, còn phạt gấp mấy lần. Không biết phải trả mất bao lâu thời gian rồi."
Lam Hiên Vũ nghe tới trợn mắt hốc mồm, hắn nhìn Đường Chấn Hoa một chút, lại nhìn một chút Tần Trường An, không nhịn được mà nghĩ, hóa ra Đại sư huynh lại là người như vậy...
Nụ cười trên mặt Tần Trường An lập tức duy trì không nổi nữa, có chút xấu hổ nói: "Lão sư ngài đừng như vậy chứ? Sẽ mất một tên đệ tử đó."
Đường Chấn Hoa ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-dau-la-dau-la-dai-luc-4/2435176/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.