Dịch: Đức Thành
"Cũng vì để có nơi ở thôi! Àiiii, ta cũng xem như loại người không có bản lãnh gì. Ta năm nay đã lớp năm, hằng năm cũng chỉ miễn cưỡng có thể hoàn thành sát hạch cuối kỳ. Huy chương của ta đều tiêu đến mức gần như cạn kiệt. Không có cách nào, chỉ có thể làm những loại nhiệm vụ cơ sở nhất thế này thôi. Còn những đệ tử có bản lĩnh thì sẽ không làm như vậy."
Tiền Lỗi tò mò hỏi: "Học trưởng, vậy ngài lái xe này có thể kiếm bao nhiêu huy chương?"
Người học trưởng kia nói: "Một tháng một viên huy chương trắng, chỉ đủ chi trả tiền phòng. Nhưng thức ăn của học viện lại là miễn phí. Mỗi ngày cũng chỉ cần làm việc hai giờ, vẫn là đáng giá. Dĩ nhiên, những thứ này đối với người có năng lực thì sẽ thành việc lãng phí thời gian. Nhưng thế này lại thu nhập ổn định a, không giống những nhiệm vụ có khả năng thất bại kia. Một khi không hoàn thành nhiệm vụ là bọn hắn sẽ phải ở lều vải. Ta là hệ Phụ Trợ, nhiệm vụ ta có thể làm cũng không nhiều, cho nên không có cách, cũng chỉ có thể thế này."
Trong lúc nói chuyện, xe đưa đón đã dừng trước một hàng liên hợp biệt thự, tên thanh niên kia nói: “Đến rồi, đây là ký túc xá của các ngươi. Tòa nhà thứ nhất số mười sáu, tòa thứ hai, thứ ba. Ba tòa nhà tiếp nối này chính nơi ở của là ba người các ngươi, nhanh chóng làm quen một chút hoàn cảnh nơi này đi.”
“Đúng rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-dau-la-dau-la-dai-luc-4/2435148/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.