Dịch: Đức Thành
Phía trước cách đó không xa, một đạo thân ảnh khổng lồ màu tím đen chợt vượt qua. Mà cây cối chung quanh đột nhiên lại không tiếp tục công kích bọn hắn mà tách ra hai bên, lộ ra một mảnh đất trống.
Lâm Đông Huy quay đầu nhìn Lam Hiên Vũ một cái, trong nội tâm thầm nghĩ: Hình như mấy thứ Lam Hiên Vũ nói thật sự trúng rồi. Ngay trước bọn hắn chừng trăm mét, một cây đại thụ che trời toàn thân màu tím đen hiện ra tại đó, thân cây cực lớn có độ cao chừng trăm mét, từng đám cây cành rủ xuống, đường kính trong phạm vi trăm mét gần như đều được tầng màu tím đen kia của nó bao phủ. Càng kinh khủng hơn là trên thân cây cực lớn kia của nó có mắt mũi và miệng, nhìn qua như một mặt người khổng lồ quái dị.
Dưới thân cây khổng lồ đó là hai cái rễ lớn cao tới mười mét, nó chậm rãi di chuyển về phía trước nhưng lại không phát ra nửa điểm thanh âm. Ngay lúc nó rảo bước tiến về phía trước, trên mặt đất đột nhiên chui ra rất nhiều rễ cây màu tím đen quấn quanh chiếc chân bằng rễ lớn của nó, giúp nó cố định trụ thân hình.
Vạn Niên Thụ Yêu! Không hề nghi ngờ, thứ trước mắt chính là một con Vạn Niên Thụ Yêu. Cụ thể là tu vi gì thì bọn hắn còn không rõ, nhưng trước đó Lam Hiên Vũ đã phán đoán rất có thể nó không chỉ là một vạn năm, lúc này mọi người đều có thể xác nhận phán đoán kia của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-dau-la-dau-la-dai-luc-4/2434992/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.