Dịch: Đức Thành
Lam Tiêu ngây ngẩn cả người, mà cả nhân viên kia cũng vậy. Lúc này Lam Hiên Vũ cũng đã ngưng lại, ngứa ngáy trên người cũng đã biến mất, có vẻ như sự ngứa ngáy này là nhờ vào những sợi màu lam kia được phóng thích ra mà biến mất.
Nhân viên công tác nhìn về phía Lam Tiêu, "Sở trưởng, cái này là... Lam Ngân Thảo?" hắn không thể không cảm thấy có chút quái dị được. Những người trong sở đều biết rõ ràng vũ hồn của Lam Tiêu cùng Nam Trừng là gì, thế nhưng đứa nhỏ này lại thức tỉnh ra một vũ hồn không giống bất kì ai trong hai bọn hắn a, hơn nữa nó còn chẳng có chút quan hệ nào với vũ hồn của bọn hắn.
Lam Ngân Thảo, nó còn bình thường hơn so với rất nhiều vũ hồn bình thường khác, từ thời Đấu La liên bang mới chỉ có duy nhất hành tinh Đấu La nó cũng đã thường xuyên xuất hiện, hơn nữa, nó còn là đại biểu của phế vũ hồn, Mà phế vũ hồn có nghĩa là gì, nghĩa là không thể tu luyện mà cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho dù vũ hồn là chiếc đũa thì cũng tăng được tốc độ ăn cơm, vũ hồn là cái cuốc thì cũng giúp người ta cày ruộng được. Còn Lam Ngân Thảo thì tăng lên được cái gì? Người cũng không phải dê bò, cũng không ăn được cây cỏ.
Nhưng dù sao thì Lam Ngân Thảo cũng đã từng có được truyền thuyết của mình. Mà truyền thuyết lớn nhất cũng đã lưu truyền mấy vạn năm nay rồi. Thế nhưng vài vạn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-dau-la-dau-la-dai-luc-4/2434575/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.