Lúc nói lời này, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, sau đó nhìn nhau, cảm thấy mông lung đối với đề nghị xuất hiện đột ngột này.
Nếu cho Cố Bạch một mình phụ trách hai mặt tường, vậy cuối cùng phải chia lại một lần nữa rồi.
Tục ngữ nói “chặn tài lộ người như giết cha mẹ người”, mặc dù chuyện này không tới mức đó, nhưng dính dáng tới vấn đề tiền bạc, cũng đủ để cho người ta xoay chuyển đầu óc mấy lần.
Lúc trước khi giáo sư Cao nói với bọn họ rằng phải dẫn theo một đàn em nhỏ còn chưa tốt nghiệp, nói là dẫn nhóc con này đến học tập một chút, thưởng cho một cái giá sòng phẳng hoàn mỹ là có lòng rồi.
Chủ yếu là chạy việc học tập cộng thêm làm trợ thủ.
Một sinh viên chưa nhận chứng nhận tốt nghiệp mà muốn cầm được tài nguyên của hạng mục cỡ này?
Nằm mơ hả?
Coi như xuất thân danh giáo cũng không có cửa đâu.
Loại hạng mục do chính phủ thành phố ném tới này, chỉ có đoàn đội nổi trội có ít nhất năm sáu năm kinh nghiệm hành nghề làm cơ sở, còn phải có nhân mạch tài nguyên và thực lực mới có thể nhận được.
Một sinh viên vừa tốt nghiệp, đường đường chính chính nhận việc vẽ tường, trừ chi phí đi, một mét vuông cũng khoảng 50 – 60 tệ rồi.
Cố Bạch đeo balo trước ngực, trong tay cầm một ly trà sữa đàn anh cho, lạnh lạnh, còn tỏa ra mùi thơm ngọt.
Cậu mông lung quay đầu nhìn thoáng qua các đàn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cu-yeu-quai/2179100/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.