Mặc dù Cố Ninh Viễn nói nhẹ nhàng bang quơ nhưng An Á hiểu thuốc gửi từ nước ngoài về rất rắc rối, phải thông qua nhiều lần phê duyệt của hải quan, thủ tục rất rườm rà, cô bèn nói: “Cảm ơn anh nhiều, thật ra thiếu máu cũng không phải bệnh nặng gì, tôi uống bừa viên Ô Kê Bạch Phượng là được rồi, không cần phiền tới anh như vậy. ”
“Quá trình chiết xuất thuốc pha nước uống loại này rất đặc biệt, hàm lượng vốn có của sắt cũng cao hơn một số loại khác, hiệu quả rõ rệt. Hơn nữa thiếu máu không phải là bệnh nhẹ, nếu không kịp điều trị sẽ làm kinh nguyệt không đều, trí nhớ giảm sút, thậm chí là mắc bệnh tim, bệnh nhẹ kéo dài sẽ phát triển trở thành bệnh nặng.”
An Á yên lặng nghe, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng thông qua phần bình tĩnh này, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm và để ý giấu kín bên trong, rõ ràng hơn những lời ngon ngọt, cũng có thể do dây cảm xúc của cô. Cô nghĩ anh không như bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng vô tình, chẳng qua thói quen dùng lời nói sắc bén vì trong lòng đã dựng lên một hàng rào bảo vệ, ngăn cản người khác đến gần. Vì sao nhất định phải dựng một bức tường cao như thế? Anh không thể thẳng thắn một chút được sao? Suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, cô đành phải nói lại câu: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, nếu nhất định phải cảm ơn thì cô có thể nấu cá với mướp đắng mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cu-so-5/129194/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.