“Vớ vẩn, tôi gọi cô lại đây để cho cô đứng đó ngu ngốc nhìn dáng vẻ tôi không mảnh vải che thân chắc?” Cố Ninh Viễn nằm trên sàn nhà cau mày nói.
An Á ổn định tinh thần, hít vào một hơi, vứt bỏ hết thảy ý nghĩ mờ ám, tự nhẩm trong lòng: “Mình bây giờ là thấy việc nghĩa mới làm, chăm sóc người bị thương, tim không vương vấn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim…” Còn chưa suy nghĩ xong, vừa mới duỗi chân ra, cô đột nhiên đứng không vững, may mà cô kịp thời giữ được mép bồn rửa tay. Trời ạ, anh ta tắm rửa thật là sạch sẽ, sao trên mặt đất lại trơn nhẵn đến vậy.
An Á khó khăn dịch chuyển đến bên cạnh Cố Ninh Viễn, đầu tiên là tắt vòi nước đi, lấy hai cái khăn lông lớn xuống, ném xuống đất làm lót đề phòng trượt, sau đó giẫm lên đi tới chỗ Cố Ninh Viễn rồi mới ngồi xổm xuống xem xét tình trạng vết thương của anh ta… Chỉ thấy khuỷu tay trái của anh ta sưng lên một cục, làn da chỗ gãy xương nhô cao lên như bị người ta nhét một quả bóng ten-nít vào vậy. May mà không phải chỗ gãy xương ban đầu, không thì phiền phức rồi. Trừ chỗ đó ra, tay chân anh ta còn bị trầy xước một chút.
“Ngoại trừ cánh tay ra, anh còn cảm thấy đau chỗ nào không? Có choáng đầu không? Muốn nôn không? Anh có thể nhìn rõ đây là mấy ngón tay không?”An Á đặt hai ngón tay trước mặt anh ta, vừa nói vừa để ý mắt anh ta có phản ứng không.
“Hai ngón, cô có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cu-so-5/129189/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.