Chẳng lẽ Nguyễn Vi đã nhận ra thân phận của mình? Trương Ức An nhanh chóng suy nghĩ kỹ lại về cuộc đối thoại giữa anh và Nguyễn Vi, xác định không nói gì sơ suất thì mới yên lòng.
"Sao vậy?" Trương Ức An ra vẻ bình tĩnh, hỏi.
"Hóa ra Trương Tiểu Minh thật sự đã cứu tôi! Từ mười bảy năm trước, lúc tôi gặp tên hề đó! Chính Trương Tiểu Minh đã cầm lấy tay tôi!" Nguyễn Vi không dám tin nói. Đột nhiên cô bắt đầu che mặt và khóc nức nở, đôi vai cô cũng vì thế mà run lên, cả người đều thu mình lại trên ghế, nhỏ bé, trông y như một đứa trẻ đang đau buồn.
"Tôi thật là ngu ngốc! Vậy mà đến bây giờ mới biết!"
Nguyễn Vi nghẹn ngào oán trách bản thân, cô không ngừng tìm kiếm mọi chi tiết về Trương Tiểu Minh trong ký ức của mình. Như thể đó là một trò chơi ghép hình, chỉ còn sót lại một mảnh ghép cuối cùng là Nguyễn Vi có thể nhìn rõ Trương Tiểu Minh, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào thì vẫn luôn không thể tìm thấy mảnh ghép cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hình bóng Trương Tiểu Minh hóa thành bụi tan đi theo làn gió.
Cô thậm chí không thể giữ lại một hạt cát, bởi vì đến ngay cả dáng dấp của Trương Tiểu Minh cô cũng không biết.
"Cô có chắc là khi còn bé cô đã gặp tên hề đó không?" Trương Ức An yên lặng chăm chú nhìn Nguyễn Vi, anh khó chịu tựa như linh hồn bị ai đó xé nát, nhưng anh cũng chỉ có thể âm thầm chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cu-khong-tieng-dong/1712459/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.