Edit: Ling
Chương 31: Dấu chân
Ngày thứ ba sau khi trở lại Đông thành, Nguyễn Vi vẫn rất hay ngồi ngây người. Cô không nhịn được mà suy nghĩ xem hiện giờ Lôi Bằng như thế nào, con số trên tường Lôi Mục Dương đã bị gạch đi. Đó là hồi chuông cảnh báo cái chết của Lôi Bằng.
"Cô chuẩn bị để phần khoai tây sợi này nảy mầm một lần nữa rồi mới ăn đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói, tinh thần của Nguyễn Vi đã trở lại. Cô nhìn thấy Trương Ức An đang ngồi đối diện đối diện mình, cười cười.
"Để anh cười chê rồi." Nguyễn Vi không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa, cô đặt đũa xuống, giọng nói nghe vẻ thất vọng lắm.
"Còn đang suy nghĩ vụ án của Lôi Bằng sao?" Trương Ức An lập tức có thể nói ra tâm tư của Nguyễn Vi.
Nguyễn Vi cười khổ, lắc đầu một cái. Đột nhiên cô lại nhớ tới ba ngày trước, khi đó cô tìm được thẩm phán và hai luật sư bào chữa của Lôi Bằng, họ cũng xác nhận với Nguyễn Vi những lời Mã Sâm đã nói.
"Tôi còn tưởng rằng mấy người cảnh sát trong thế giới này đã hết thuốc chữa rồi chứ, không ngờ vẫn còn có người như cô, đúng là hiếm gặp." Anh cười như không cười, nghe nói Nguyễn Vi đã điều tra được rất nhiều vụ án, nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác bi thương không nói thành lời.
Giống như một cái kén không lọt gió, làm cho người ta không thể nào tránh đi, cũng không thể trốn. Nó sẽ để cho bản thân từ từ cảm nhận được không khí bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cu-khong-tieng-dong/1712451/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.