Edit: Cải Trắng Tám giờ sáng hôm sau, Bạch Phàm vừa ngáp vừa đi tới nhà ăn trong cục cảnh sát, tối hôm qua cậu chỉ ngủ được khoảng năm tiếng. Giờ cứ mở mắt ra là thấy nhức, mà giờ bắt cậu mở mắt ra thì không khác gì đang tra tấn. Cũng may đường tới nhà ăn đối với cậu tương đối quen thuộc, Bạch Phàm có thể dựa vào trí nhớ của mình mà đi lấy đồ ăn như thường. Lấy mấy cái bánh bao, cộng thêm một chút dưa muối, rồi lại một chén cháo trắng, xong xuôi, cậu bê khay thức ăn tìm một chỗ tùy ý ngồi xuống. Nhưng ngồi xuống cậu không ăn ngay, cậu xoa xoa đôi mắt đang vừa mỏi vừa nhức của mình. Làm như vậy tầm vài phút thì sự khó chịu cũng giảm đi, lúc đó cậu mới chậm rãi mở mắt. " Mẹ nó! " Vừa mở mắt, Bạch Phàm liền mở miệng mắng người. Bởi vì trước mặt cậu, lúc này không hẹn mà cùng có mười mấy người đứng, im lặng mà nhìn cậu, trường hợp này nhìn vào thực sự là kỳ quái. " Mấy người có biết làm thế này cũng có thể dọa chết người không? " Bạch Phàm vẫn cảm thấy sợ hãi, cậu ôm ngực thở dốc. " Chúng tôi làm gì chứ? " Lý Bình Uy bày ra vẻ vô tội: " Chúng tôi còn chưa làm cái gì mà. " " Là tại cậu không để ý tới bọn tôi đó chứ. " Những cảnh sát khác cười to nói hùa theo. " Được, được rồi. Ăn sáng đi, đừng làm loạn nữa. " Nguyễn Vi đứng ra ngăn cản trò đùa dai này lại, đồng thời cô mang khay thức ăn của mình đi tới bàn Bạch Phàm. Ngồi xuống chỗ đối diện Bạch Phàm, Nguyễn Vi lại mở miệng lần nữa: " Tối hôm qua không ngủ ngon sao? " " Đừng nói nữa, tối hôm qua tôi chỉ ngủ được tầm năm tiếng thôi đấy. Mà tôi còn đỡ, nhưng thầy tôi tuổi đã lớn rồi, ba ngày nay sợ còn chưa được ngủ đủ sáu tiếng. Mà Trương pháp y thì càng không phải nhắc tới, anh ấy mỗi ngày chỉ chợp mắt một lúc thôi, thậm chí còn chưa tới ba tiếng nữa. Tí nữa tôi ăn xong chắc thuận tiện mang một ít đồ cho anh ấy. " Nguyễn Vi nghe xong, trong đầu cô tự động hiện lên bóng dáng của của Trương Ức An. Trong ấn tượng của cô, Trương Ức An là một người đàn ông rất dịu dàng lại ấm áp. Nhưng mà Nguyễn Vi không nghĩ tới, hóa ra con người ấm áp này lại có một mặt kiên cường tới vậy. " Vất vả cho mọi người rồi. " Nguyễn Vi nói, đây là lời cảm kích từ tận đáy lòng cô. " Chúng ta có ai là không vất vả đâu? Ngày hôm qua không phải các cô cũng đi điều tra quanh nội thành một lượt tới rạng sáng mới kết thúc công việc sao? " Lúc Bạch Phàm trở lại ký túc xá tắm rửa thì thấy bọn Lý Bình Uy vừa đặt lưng xuống giường, đồng phục cảnh sát không thèm cởi, đầu bết cũng không thèm gội, vừa chạm vào giường một cái là ngủ say. " Đáng tiếc là chúng tôi không tra ra được cái gì cả. Hai ngày nay dưới sự giúp đỡ của Doãn Thu, chúng tôi cũng phác họa được chân dung hung thủ rồi, nhưng lúc đó hung thủ đội mũ và đeo khẩu trang, thứ để lộ duy nhất chỉ có đôi mắt. Chúng tôi làm sao mà bắt được người đây? Càng không cần phải nhắc tới, mấy ngày nay truyền thông liên tục hỏi về tình hình vụ án. Điện thoại trong cục cảnh sát này như muốn nổ luôn rồi, giờ chúng tôi còn phải bớt chút thời gian viết báo cáo để chuẩn bị cho cuộc họp báo, tất cả mọi người đều muốn điên luôn rồi. Giờ chỉ có thể tìm niềm vui trong cái khổ thôi. " Bạch Phàm nhìn Nguyễn Vi bằng ánh mắt đồng tình. Cậu chính là lười ứng phó với người sống nên mới chọn ngành pháp y. Người chết không có gì đáng sợ, cái đáng sợ nhất chính là lòng dạ con người. Ngược lại, thi thể người chết lại là sự tồn tại chân thật nhất, bọn họ sẽ không nói dối, chân tướng đều đang giấu trên người bọn họ, chỉ chờ có người tới và mở nó ra thôi. " Chúng tôi hai ngày nay khám nghiệm mười một thi thể được lấy từ trong đống xi măng ra, nhờ vậy mà tiến triển thêm được không ít. Đại khái là khoảng hai ngày nữa mọi người sẽ có được bản khám nghiệm tử thi đầu tiên. " Bạch Phàm muốn an ủi Nguyễn Vi một chút, vì thế cậu đem tin tức này nói cho cô biết. " Thật không? Nếu như thế thì tốt quá! " Nguyễn Vi kích động thiếu chút nữa thì đứng lên: " Mấy người có phát hiện ra manh mối nào đáng nghi không? " Bạch Phàm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: " Dù sao thì tôi nhìn không thấy manh mối gì. Ngoại trừ nạn nhân đầu tiên khi hắn phanh thây không dùng vải nhựa kê ra, thì những nạn nhân tiếp theo đều giống nhau, như thế đã làm giảm việc để lại dấu vết trên nền xi măng. Đáng tiếc, phần thịt và cơ bắp của mười một thi thể này phần lớn đã thối rữa hết rồi, chúng tôi không thể không loại bỏ phần thịt thối. Hiện tại mười một thi thể chỉ còn để lại phần xương cốt. " " Là như vậy sao? " Nguyễn Vi không nhịn được cảm thấy hơi thất vọng. " Đừng thở dài chứ, tôi cũng chỉ nói là tôi không nhìn thấy thôi mà. Trương pháp y tối hôm qua cả đêm ở trong phòng khám nghiệm, có khi anh ấy lại có phát hiện gì đó không chừng. " " Thật không? " Nguyễn Vi một lần nữa lên dây cót tinh thần. Cô nhớ nãy Bạch Phàm còn nói là đem đồ ăn tới cho Trương Ức An: " Vậy cậu mau ăn nhanh lên, giờ tôi đi lấy đồ ăn cho Trương pháp y giúp cậu, chút nữa chúng ta cùng nhau đi. " Nguyễn Vi nói xong liền đứng dậy rời đi. Cô không biết khẩu vị của Trương Ức An như thế nào nên chọn một chút đồ ăn sáng thanh đạm cùng cháo trắng, nghĩ chắc là Trương Ức An sẽ thích thôi. " Dì ơi, mấy miếng sủi cảo này hơi lạnh rồi, dì hâm lên giúp cháu với. " Mấy miếng sủi cảo trong tay Nguyễn Vi vốn âm ấm, nhưng cô sợ tới lúc mang tới nơi thì nó nguội mất. Thế nên cô đành nhờ dì làm bếp hâm nóng lại. " Tiểu Nguyễn, cháu đây là mang đồ ăn cho ai thế? " Dì làm bếp vừa nhận lấy đĩa sủi cảo trong tay cô, vừa tò mò hỏi một câu. " Mang cho Trương pháp y mới tới cục cảnh sát đó ạ. Anh ấy hai ngày nay đều bận bù đầu, không có thời gian xuống nhà ăn. " Dì làm bếp suy nghĩ một lúc, cuối cùng dì cũng nhớ ra một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng bạc: " Là cậu ấy sao, vậy trách sao. " " Cái gì mà trách sao ạ? " Nguyễn Vi không hiểu lắm. " Dì còn tưởng thằng nhóc nào có vận khí tốt chứ, có thể cho đóa hoa cục cảnh sát Dung thành đưa đồ ăn tới. Là đứa nhóc này cũng tốt, Tiểu Nguyễn, dì thấy cháu với nó rất xứng đôi. " Nguyễn Vi lúc này mới hiểu dì làm bếp đang nghĩ tới điều gì. Cô muốn giải thích cho bà hiểu, nhưng lúc này ở chỗ lấy đồ ăn còn có những người khác, nghĩ nghĩ một chút cô liền thôi. Nguyễn Vi đóng gói xong đống thức ăn liền quay lại chỗ Bạch Phàm, đợi cậu ăn cơm xong, trong lúc đó thì cô thả hồn cô bay theo suy nghĩ. Nguyễn Vi năm nay đã 28 tuổi rồi, cô cũng không phải người theo chủ nghĩa độc thân, theo lý thuyết thì giờ cô phải được nếm trải mùi vị của tình yêu rồi. Bố mẹ Nguyễn Vi luôn cho rằng vòng quan hệ của cô quá nhỏ nên mới dẫn tới việc cô độc thân tới hiện tại, cho nên bọn họ luôn muốn cho cô đi xem mắt. Ít nhất thì cô có thể giao tiếp với người khác. Chì có Nguyễn Vi mới biết được tại sao mình từ chối nhiều lời theo đuổi như vậy. Thật ra đã lâu lắm rồi, lâu tới nỗi Nguyễn Vi bắt đầu tự nghi ngờ bản thân. Có phải là như lời người khác nói, Trương Tiểu Minh chẳng qua là do cô quá cô đơn mà tưởng tượng ra không, tưởng tượng ra bạn để chơi cùng? Nhưng mà Nguyễn Vi không quên được, lúc mà Trương Tiểu Minh đeo một bên tai nghe cho cô, bài hát Fool"s Garden của Lemon Tree. Sau này lên đại học, cô xem được bộ phim điện ảnh < Mối tình đầu > của Tô Phỉ Mã mới biết được tên bài hát đó. Đương nhiên đây không phải là điều mà một đứa trẻ mười tuổi có thể tưởng tượng ra được, bởi vì một người ảo tưởng thì làm sao nhận ra được chứ. Cho nên, Trương Tiểu Minh thực sự tồn tại sao? Nhưng nếu Trương Tiểu Minh thực sự tồn tại, tại sao bao nhiêu năm qua đi cô không tìm thấy cậu ấy? Nguyễn Vi nhớ lúc đó cô đã phải cầu xin như thế nào, cầu xin cho đi tạm biệt Trương Tiểu Minh, vì thế mẹ cô cùng giáo viên tra danh sách học sinh toàn trường, nhưng Trương Tiểu Minh giống như là không tồn tại vậy. Cậu ấy chỉ tồn tại trong đầu của Nguyễn Vi, Nguyễn Vi thậm chí còn không nhìn thấy bộ dáng của cậu ấy. Chẳng lẽ, tất cả đều là thật? Là vì Nguyễn Vi muốn bảo vệ bản thân nên đã tưởng tượng ra một Trương Tiểu Minh? Nguyễn Vi biết đây là một hiện tượng trong tâm lý học, nhưng ký ức của cô rõ ràng như thế, bài hát đó, viên kẹo đó, còn cả mấy câu nói đó, Nguyễn Vi đều nhớ rất rõ. Sao đây có thể là do cô ảo tưởng được? " Đội phó Nguyễn, chúng ta đi thôi. " Bạch Phàm cuối cùng cũng ăn xong, cậu lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Nguyễn Vi. Nguyễn Vi mơ màng gật đầu, cô rời khỏi nhà ăn cùng Bạch Phàm. Ở trong văn phòng pháp y, Nguyễn Vi và Bạch Phàm bắt gặp Trương Ức An đang ngủ gục trên bàn. Trong tay Trương Ức An thậm chí còn đang cầm bút nữa, nhưng anh vẫn ngủ say, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi. " Suỵt. " Nguyễn Vi đi vào trước Bạch Phàm nên phát hiện ra, cô làm động tác bảo Bạch Phàm đừng gây ồn, không cần đánh thức anh dậy. Đặt bữa sáng xuống, Nguyễn Vi cẩn thận tới gần Trương Ức An. Trương Ức An ngủ rất say, cho nên là kính anh đeo còn tuột xuống cũng không biết. Nguyễn Vi để lộ ra nụ cười. Cô rón rén cẩn thận giúp Trương Ức An tháo mắt kính xuống. Bỗng nhiên ngay lúc này, Nguyễn Vi chú ý tới tờ giấy nháp bị Trương Ức An đè lên, trên giấy nháp toàn là công thức tính toán mà anh ghi ra. Nguyễn Vi thử đọc qua một chút, nhưng mà cô phát hiện ra cô không hiểu mấy cái này lắm, vì thế cô gọi Bạch Phàm tới xem giúp. " Cậu có hiểu là Trương pháp y đang tính cái gì không? " Nguyễn Vi nhỏ giọng hỏi. Bạch Phàm chỉ liếc mắt hai cái liền nói ra đáp án: " Trương pháp y hình như là đang tính toán tuổi của nạn nhân, cô xem, anh ấy tính ra kết quả rồi. " " Thật không? " Nguyễn Vi nhìn về phía tờ nháp một lần nữa, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở những con số cuối cùng. Nguyễn Vi vẫn nhớ khi nãy Bạch Phàm có nói rằng tối hôm qua Trương Ức An cả đêm ở đây để nghiên cứu xương cốt, đây là kết quả nghiên cứu của anh sao? Trương Ức An tính tuổi của nạn nhân để làm gì chứ? Trong đầu Nguyễn Vi vừa nghĩ tới vấn đề này, cô liền cảm thấy mình như bị điện giật một cái, Nguyễn Vi kinh ngạc mà mở to hai mắt. " Tôi hiểu được rồi. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]