Người phụ nữ được mệnh danh là trùm số 2 ở Học viện điện ảnh Canh Lâm đang ngồi phía sau chiếc bàn dài, gỡ mắt kính xuống, thong thả tựa lưng vào ghế, châm chọc nhìn cậu thanh niên tóc xoăn màu nâu vàng đang đứng giữa căn phòng. Cậu thanh niên mặc sơ mi trắng, quần jeans, nước da màu tiểu mạch, đẹp trai dương quang sau khi nghe thấy yêu cầu này rõ ràng đã nản lòng. Hai bên trái phải nữ trùm số 2,cả chục giảng viên và trợ giảng cũng không một ai lên tiếng, chỉ cúi đầu lật lật xem hồ sơ của các thí sinh, lau mắt kính, uống trà, uống Nông phu sơn tuyền (một nhãn hiệu nước suối ở TQ),hoặc chống mí mắt cho khỏi ngủ gục…..
Trái lại, ba hàng thí sinh đang chờ phỏng vấn đằng sau đại giảng đường vốn đang chìm trong bầu không khí lo lắng, khẩn trương, lúc này lại mắt sáng quắc như đèn pha, vẻ mặt háo hức mong chờ.
Thẩm Triệt xấu hổ đứng trước ánh mắt bao người, chẳng hiểu sao mấy người thi trước đều bốc thăm được những đề bài rất bình thường, riêng đến lượt cậu thì lại biến thành màn trình diễn nặng đô như vậy. Căng thẳng khiến đầu óc càng trống rỗng, cậu mờ mịt nhìn một chiếc ghế tựa được mang ra đặt ở chỗ trống giữa căn phòng, lúc này mới cảm thấy OOXX trên một băng ghế đúng là rất khó khăn, cậu ngẩng đầu hỏi phó viện trưởng kiêm chủ nhiệm khoa: “Một mình em ấy ạ?”Lưu Mĩ Lệ nghĩ một chút: “Tự công tự thụ đúng là rất khó diễn.” rồi sau đó quét mắt về đám thí sinh đang thì thầm to nhỏ ở phía sau, ngay lập tức nghĩ ra cách: “Này bạn trẻ. Cái bạn đứng cuối cùng sát cửa ấy, tới giúp cậu bạn này diễn đi.”
Thẩm Triệt cùng đám thí sinh đồng loạt quay đầu lại, nhìn vị trí cạnh cửa kia.
Ngay lúc Tần Tu ngẩng đầu lên trước ánh mắt chăm chú của mọi người, tuyệt đối có thể coi là thời khắc làm kinh diễm toàn trường.Tóc mái dài rủ xuống trán được hất qua một bên, lộ ra cặp mắt phượng thật đẹp, chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến người ta ngã gục. Đương nhiên, lúc ấy thì Thẩm Triệt còn chưa biết tên của Tần Tu. Trong khoảng thời gian thi vào Canh Lâm, Thẩm Triệt gặp qua không ít thí sinh có bộ dáng xinh trai đẹp gái nhưng chưa có ai giống như Tần Tu này, đẹp phải gọi là…… sắc sảo. Có thể bởi vì nước da trắng bóc càng làm cho màu đen trong đôi mắt đào hoa kia càng trở nên sâu thẳm, còn lộ ra chút lạnh lùng, bất cần.
Tần Tu buông cuốn tạp chí trên tay, thả đôi chân dài đang vắt vẻo xuống, vẻ mặt vô cảm đứng lên. Cậu nam sinh bên cạnh giật nảy mình, băng sơn mỹ nhân này người cao như cái sào thật phản khoa học nha, xem ra cũng phải cao đến một mét tám lăm chứ không ít!
Tóc Tần Tu hơi dài, lòa xòa ở cổ, cảm giác vừa đen vừa mềm như vải sa tanh. Đại đa số nam sinh mà để tóc dài như thế này sẽ khiến cho người ta có cảm giác vừa lôi thôi lại vừa thiếu hoạt bát, nhưng đối với một mỹ nhân vừa trắng vừa cao, eo nhỏ chân dài, diện mạo thanh tú như thế này mà nói, tóc dài lực sát thương lại càng lớn. Thẩm Triệt nhìn Tần Tu bình thản bước lên trước, thầm nghĩ nếu không phải vì người này giới tính nam thì cậu thật muốn dùng mấy từ ‘’duyên dáng yêu kiều’’ mà miêu tả.
Á? Không phải chứ! Tuy rằng người này rất được nhưng anh ta là con giai mà! Thẩm Triệt đột nhiên nhớ ra trọng điểm, liền chuyển hướng về phía Lưu Mĩ Lệ đang trưng ra vẻ mặt vô cùng bí hiểm ở đằng sau bàn dài, định hỏi lại viện trưởng đại nhân có phải vì gương mặt đẹp khó bề phân biệt là nam hay nữ kia mà nhầm lẫn giới tính của người ta không. Thế nhưng viện trưởng lại rất nghiêm túc, ho khan một tiếng: “Tốt lắm. Bạn diễn tìm cho cậu cũng rất được. Các cậu tùy ý diễn đi.”
“Không có bối cảnh tình huống gì à?” Người lên tiếng chính là Tần Tu. Giọng nói này hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của đông đảo quần chúng đang chờ mong. Rất nhiều ánh mắt trách cứ ném về phía Tần Tu: mỹ nhân à, giọng nói có thể trung tính một chút được không? Sao lại trầm thấp từ tính giống như lang như hổ vậy?
Viện trưởng Lưu lại hắng giọng một cái: “Một bên chủ động, một bên bị động, nhưng cả hai đều yêu nhau. Phải là tình sắc mà không phải ***, hiểu chứ?”
Thẩm triệt cảm thấy đau đầu. Đối với một tên đực rựa đẹp mã như thế này cậu sao có thể xuống tay mà diễn được, còn nữa, Tần Tu rõ ràng là cao hơn cậu, hơn kém nhau 3-4cm cũng không có gì quá lớn nhưng trong khi diễn cảnh kích tình lại có ảnh hưởng rõ rệt. Cậu đành phải tự an ủi, ít ra bo đỳ của mình so với cái dáng lêu khêu kia của Tần Tu thì rõ là chuẩn men hơn (chứ còn gì nữa!). Hít vào một hơi quay sang nhìn Tần Tu, Tần Tu cũng quay người sang, vừa vặn cổ tay vừa xoay xoay cổ, cái điệu bộ kia không thấy giống diễn cảnh trên giường mà như đang chuẩn bị diễn cảnh đánh người vậy. Người đẹp như vậy mà học đòi làm xã hội đen sao? Thẩm Triệt dở khóc dở cười nghĩ thầm.
Sau đó hai người chẳng ai bảo ai,cùng giơ tay ra đẩy bả vai người kia một cái.
Thẩm Triệt “ớ” một tiếng, nghiêng đầu nhìn cánh tay Tần Tu đang đặt trên vai mình.
“Xin lỗi.” Lưu Mĩ Lệ gõ gõ mặt bàn, “Quên chưa phân vai diễn cho các cậu.” nói xong liền cúi đầu nhìn hồ sơ thí sinh, “Thẩm Triệt, cậu diễn vai nữ.”
Trong phòng có tiếng người phì cười.
Có lầm gì không đấy….. Thẩm Triệt tái mặt rồi. Nhưng viện trưởng đại nhân đã lên tiếng thì không thể không theo. Đi oán hận viện trưởng biến thái đang đùa giỡn mình, cậu thà tin rằng đây là tiền bối muốn kiểm tra xem mình có tiềm năng trở thành một diễn viên nổi danh hay không còn hơn.
Thẩm Triệt liếc nhìn người bạn diễn đẹp mã của mình, não quay mòng mòng. Cậu chưa từng có kinh nghiệm nào như thế này cả. Làm sao nhập vai nữ mà diễn thật tốt cảnh giường chiếu được đây? Chẳng lẽ bắt chước mấy cô ả trong AV rên rỉ trên giường hay sao, nghĩ lại lại thấy mình bị dọa choáng váng rồi nên mới nghĩ ra cái phương pháp tùy tiện như vậy. Viện trưởng rõ ràng đã nói, cần tình sắc, không cần ***. Khác nhau cơ bản như vậy chỉ là một chữ sau chữ tình mà thôi.
Cậu lại giương mắt nhìn Tần Tu, lần này vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Tu đang nhìn mình, đôi mắt phượng đã trầm xuống.
Cậu còn chưa biết phải trao đổi với Tần Tu thế nào cho tốt thì đã bất ngờ bị đẩy ngã xuống ghế. Ghế dựa ngả ra phía sau một chút, xíu nữa đã khiến cậu rớt xuống đất. Tần Tu nhấc chân phải, mũi chân giữ ở bên dưới ghế dựa, “cạch” một cái đã khiến cái ghế dựa đang nghiêng ngả trở lại vững vàng, cúi người xuống nói: “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Thẩm Triệt bị dọa cho đổ mồ hôi hột, Tần Tu nhấc chân lên dẫm xuống ghế, có thể nói là ở ngay vị trí chính giữa hai cẳng chân đang mở ra của Thẩm Triệt. Lúc này bị Tần Tu dùng một tư thế mạnh bạo như thế đè xuống, Thẩm Triệt ngó đông ngó tây kiểu gì cũng thấy rất mất mặt:”Đợi, đợi một chút……”
“Em còn đòi hỏi gì nữa, nơi này đã không có ai nữa rồi,” Tần Tu nheo mắt lại, thấp giọng nói.
Cái này là diễn rồi hả? Thẩm Triệt dở khóc dở cười, dạo đầu xằng bậy mà không thèm đợi sự đồng ý của vai nữ gì cả.
Tần Tu mặc một chiếc áo lót dệt kim màu đen rất gợi cảm, cổ áo chữ V khoét sâu, nửa thân dưới hơi khom xuống quả thực là cảnh xuân vô tận. Thẩm Triệt cảm thấy hai tai nóng ran, sự tương phản rõ ràng giữ vải thô đen tuyền trên một bộ ngực nhẵn nhụi trắng bóc thế kia tưởng như muốn đâm thủng luôn con mắt của cậu.
Tần Tu một chân dẫm lên ghế, cong người, ngón tay thon dài lạnh giá nâng cằm Thẩm Triệt lên: “Yêu tôi đúng không?”
Thẩm Triệt choáng váng, Tần Tu khí thế lan tỏa, vừa độc chiếm vừa thâm tình, cậu chưa từng thấy ai có thể nhập vai diễn nhanh như vậy, thế nên không biết phải ứng phó như thế nào.
“Yêu tôi phải không?” Tần Tu lại hỏi lại, tiến lại gần hơn.
Thẩm Triệt lúc này mới chú ý tới khóe mắt trái của băng sơn mỹ nhân lại có một nốt ruồi nhỏ, nhìn ở khoảng cách gần lại càng cảm thấy quyến rũ dị thường.
“Muốn tôi phải không?”
Câu hỏi đột nhiên nhảy vọt thêm một bậc. Thẩm Triệt âm thầm tự trách mình thất thần, cả người cậu đờ ra như cái cọc gỗ, thế nên chỉ có mình Tần Tu là đang tự biên tự diễn. Thẩm Triệt mở miệng muốn nói mấy câu thoại, nhưng cuống họng thắt lại, đầu óc trống rỗng, gần như không biết phải đáp lại Tần Tu như thế nào
“Muốn tôi phải không?”
Xong rồi, Thẩm Triệt chỉ cảm thấy bên tai chẳng nghe thấy âm thanh gì, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu của Tần Tu “Yêu tôi phải không?” “Muốn tôi phải không?”, còn cậu thì cứ im re nhìn đối phương, choáng váng toàn tập. Nếu là đàn bà mà đối mặt với loại đàn ông vừa đẹp vừa có thể ăn được thế này thì đã sớm cháy cả đống rơm không dập được nữa rồi, nhưng vấn đề là phải……..
Tần Tu bắt đầu hôn Thẩm Triệt. Thẩm Triệt cảm thấy được toàn trường lặng ngắt như tờ, như một dây cung bị kéo căng. Cậu trợn tròn mắt, có thể thấy lông mi Tần Tu thật dài đang cụp xuống. Anh chàng này đến cả mi dưới cũng dày đến như vậy đúng là một đường kẻ mắt hoàn toàn tự nhiên, chả trách, ánh mắt như thế nhìn con cái nhà người ta thì ai mà không mê đắm cho được. Thẩm Triệt nghĩ vẩn vơ, muốn nghĩ ra một chiêu phân tán lực chú ý nhưng hoàn toàn thất bại. Âm thanh hôn môi ám muội này ở trong một phòng học yên ắng giống như bị phóng đại lên mấy lần, đánh sâu vào đại não của Thẩm Triệt. Cậu yên lặng nhìn nuốt ruồi kia, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy chính mình như đang thực sự cùng một cô gái quyến rũ hôn môi say đắm, nhất thời trở nên rối loạn.
Người ngoài nhìn vào nhất định nghĩ bọn họ hôn thực sự rất nồng nàn mãnh liệt, nhưng toàn bộ quá trình thì Tần Tu chỉ đang chuyên tâm hôn ngón tay cái của chính mình. Cũng không thể trách khán giả đang nghĩ bậy bạ như vậy được bởi dưới cái góc độ biến hóa kia, chỉ có thể nhìn thấy viền môi cho tới xương quai xanh. Cảnh diễn trước mặt cứ dây dưa mãi khiến cho ngay cả Thẩm Triệt nghe thấy cũng chịu hết nổi. Nhưng theo thói quen nghĩ lại lại cảm thấy đúng là rất buồn cười. Người nào lại có thể tự hôn ngón tay mình say sưa đến như thế chứ. Thẩm Triệt tưởng tượng như thế không nén được mà phá ra cười.
Tràng cười này của cậu làm cho toàn trường đều 囧, Tần Tu chậm rãi dừng lại động tác, nhíu mi liếc cậu: “Có gì vui mà cười?”
Hỏi trắng ra như vậy vốn là sự cố ngoài ý muốn nhưng ngay lập tức đã biến thành một phần nội dung của vở kịch một cách rất hợp lí. Thẩm Triệt mắt sáng lên, cách diễn tốt nhất không phải là cứ giả giả thật thật hay sao? Nghĩ như thế cảm thấy mình như được thả tự do, cậu vươn tay ôm lấy sau lưng Tần Tu, bắt chước các nữ sinh hai tay bám sau bả vai của Tần Tu, thân thể Tần Tu tuy rằng cao gầy nhưng không phải không có thịt, ôm vào vừa thấy mềm mại còn rất thoải mái.
“Không có gì vui nhưng hơi nhột.” Cậu cẩn thận thả giọng thật nhẹ nhàng, giọng nói phát ra có chút yểu điệu nhưng không quá ẻo lả. “Em còn chưa biết tên anh?” Hỏi câu này Thẩm Triệt cũng hiểu được có hơi bị hớ nhưng đã nhập thân vào vai diễn nên vẫn muốn biết thêm về nhân vật mới mà mình đang cùng hợp tác này, chính cậu cũng muốn biết cho rõ ràng.
“…..Tần Tu.”
“Tần Tu.” Thẩm Triệt tự động ghi vào trong bộ nhớ, ngẩng đầu lên, đặt cằm lên vai đối phương: “Em làm gì với anh cũng được chứ, Tần Tu?”
Tần Tu nhấc người lên, liếc xéo Thẩm Triệt, hai tay vẫn đặt trên lưng ghế dựa: “Em muốn làm gì với tôi?”
Đúng là một tình nhân vừa lạnh lùng vừa cao ngạo. Với một người đầy khí thế như Tần Tu thì bạn diễn cần phải có thần kinh thép mới có thể không rơi vào tình trạng căng thẳng mà luống cuống, Thẩm Triệt nghĩ thầm.Nhưng kì quái chính là, Thẩm Triệt cảm thấy việc phát hiện ra nốt ruồi kia của Tần Tu giống như tìm thấy điểm yếu của băng sơn mỹ nhân vậy, tâm tình tự nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tần Tu kinh ngạc cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Thẩm Triệt rất táo bạo đang cởi cúc áo của mình. Anh nheo mắt quan sát kẻ nằm dưới kia, vẻ mặt thật khó lường.
Thẩm Triệt nghĩ, viện trưởng muốn xem diễn cành tình sắc, tình thì hai chúng ta diễn cũng tàm tạm rồi, bây giờ muốn tới sắc, dáng người tui như thế này nếu cởi ra diễn thì biến thành hài kịch mất, thế nên phần ‘sắc’ này đành trông cậy vào anh bạn…..
Từng chiếc cúc của chiếc áo lót dệt kim màu đen dần được cởi ra, cơ thể nhẵn nhụi trẻ trung đầy nam tính từ từ lộ ra trước mặt mọi người, Thẩm Triệt không dám nhìn cơ thể của Tần Tu nhưng có thể nghe thấy chính xác vô số tiếng nuốt nước miếng trong căn phòng. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào giảng đường giống như đã biến thành màu hồng phấn ám muội.
Còn một chiếc cúc áo cuối cùng ở dưới thắt lưng Tần Tu, vị trí này có chút xấu hổ, Thẩm Triệt cởi nửa ngày mà vẫn chưa tuột ra thì đúng lúc này Tần Tu tóm lấy tay cậu, ngăn bàn tay Thẩm Triệt lại, tự mình cởi bỏ cái nút. Thẩm Triệt đờ cả người, chỉ một khắc kia cũng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt tập trung tại vị trí mà tay hai người đè lên, vuốt ve nhau.
“Còn muốn làm gì nữa?” Tần Tu nghiêng đầu đánh giá Thẩm Triệt.
Cái nghiêng đầu kia thực mức quá phong tình, quá mức gợi cảm. Rõ ràng là nam sinh nhưng Thẩm Triệt cũng phải thừa nhận trong một giây kia mình cũng bị khiêu khích. Cậu nâng cánh tay đang đặt trên vai Tần Tu, nảy ra một ý định biến thái,chậm rãi lột áo của Tần Tu xuống.
Bả vai trần dưới ánh mặt trời rực rỡ dường ánh lên lấp lánh, Tần Tu khẽ nhích người, Thẩm Triệt tự nhiên lại có cảm giác tội lỗi, cởi quần áo của anh em thì có gì mà tội lỗi, cậu cũng chẳng hiểu sao lại thế, có lẽ bởi vì Tần Tu thật đẹp, giống như một đóa hoa cao quý lãnh diễm không thể khinh nhờn.
Bằng khóe mắt cũng có thể thấy thấy đám nữ sinh đứng đằng sau, ánh mắt đang dán chặt trên tấm lưng của Tần Tu, Thẩm Triệt thật không nỡ xuống tay. Áo đã cởi ra một nửa, khi tay áo tuột đến một nửa cánh tay Tần Tu, Thẩm Triệt đột nhiên vươn tay kéo Tần Tu lại gần, nhanh chóng đem một nửa chiếc áo đã cởi ra buộc lại một nút ở ngang người Tần Tu rồi quay sang cười ranh mãnh: “Em muốn đóng gói anh lại.”
Một nữ sinh không kìm được mà thốt lên. Tần đại mỹ nhân áo nửa mặc nửa buộc như thế rõ ràng còn hấp dẫn hơn cả cởi trần.
Trong phòng có người cười ồ lên, toàn bộ già trẻ lớn bé toàn trường rõ ràng đều thỏa mãn với màn diễn này.Viện trưởng Lưu cuối cùng cũng buông tha cho hai người, hắng giọng một tiếng: “OK. Đi ra được rồi.”
Thẩm Triệt như nghe được lệnh đại xá, vội nói thật xin lỗi rồi mau lẹ cởi cái nút thắt áo trên người Tần Tu. Tần Tu lãnh đạm đứng dậy, hất vai kéo áo lên rồi cúi đầu cài lại nút áo.
“Cũng không tồi. Nhưng sắp xếp cảnh 419* trước sau có chút mâu thuẫn.” Lưu ma đầu vừa gõ gõ xuống mặt bàn, vừa ung dung ngắm hai chàng trai trẻ.
Thẩm Triệt nhìn về phía Tần Tu: “Chúng ta có diễn 419* sao?” Thật không có đạo đức gì cả…..
“Không phải cậu hỏi tên tôi là gì sao?” Tần Tu cài xong cái nút áo cuối cùng, khinh khỉnh liếc Thẩm Triệt một cái.
Thẩm Triệt há miệng nghẹn lời. Cậu suýt nữa đã quên mất.
(419: One for night, tức là tình một đêm á :”>)
—-
Đây là lần đầu tiên Thẩm Triệt gặp Tần Tu. Sau đó vài ngày, Thẩm Triệt vẫn luôn cảm thấy có chút dư vị ngọt ngào vương vấn lại. Kỳ thực, một năm sau ngày hôm đó, cậu và Tần Tu đều không xuất hiện cùng nhau nữa. Tần Tu của lớp 1, khóa 13, khoa diễn xuất, Học viện điện ảnh Canh Lâm vốn đã trở thành một truyền thuyết được truyền đi trong trường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]