Chương trước
Chương sau
Hai người từ Hoài Cảng trở về Canh Lâm đã sớm xác định tư tưởng giải thưởng Kim Chi chỉ là bụi vương hồng trần. Các hạng mục giải thưởng đều đã có chủ. Nghe nói đêm hôm đó, sau khi công bố giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, Tần vệ đội đã đại nháo một trận. Ngay cả nơi đóng quân trường kỳ của đám anti fan Tần Tu trên Hải Giác cũng phải giật mình vì Tần Tu không được giải. Nhưng sau khi trải qua bảy ngày vô ưu vô lự ở Bạch Sơn, mấy chuyện ồn ào này đều như đã cách hai người rất xa.

Thẩm Triệt bắt đầu bước lên con đường trả nợ dài dằng dặc. Dù sao bây giờ cậu cũng nhàn rỗi ở nhà, mấy người Âu Triết Luân, Khải Mặc Lũng mỗi ngày trở về nhà nếu không nhìn thấy Thẩm Triệt đang chạy tới chạy lui lau sàn phòng khách thì cũng đang ngồi ở bậu cửa vừa ư ử hát vừa lau giày da. Vậy là rất nhanh sau đó, vì sự cần cù chăm chỉ của mình mà bạn học Thẩm lại có thêm một biệt danh mỹ miều đó là “Shen Derella”.

(Shen là pinyin của họ Thẩm của Quắn Quắn, mình để là Shen chứ không dịch ra là Thẩm Derella vì Shen Derella đọc gần gần với Cinderella)

Buổi tối, cả nhà ngồi xem TV, Âu Triết Luân tí tí lại sai Thẩm Triệt làm cái này cái nọ. Thẩm Triệt bực tức hét: “Em là cô bé Lọ Lem, còn anh đúng là bà chị độc ác của Lọ Lem!”

Hạ Lan Bá rít một hơi thuốc lá, ánh mắt lóe lên: “Nói như vậy thì chẳng lẽ anh là dì ghẻ?”

Âu Triết Luân đấm bàn một cái: “Nghe hay đấy. Vậy Khải đại thủ chẳng phải bà tiên sao?” Nói xong lại quay sang Tần Tu ngọc thụ lâm phong, “Vậy hoa khôi trường chính là hoàng tử rồi! Shen Derella, như vậy chú mày đã sướng chưa?”

Thẩm Triệt thầm nói, có qué gì mà sướng chứ! Nhưng nhìn sang Tần Tu lại thấy anh ta hình như đang rất vui vẻ.

Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, Thẩm Triệt khăn gói quả mướp về thăm nhà một chuyến. Ba ngày sau quay trở lại chung cư đã phải hét ầm lên: “Âu Triết Luân, anh quá đáng rồi đấy! Không giặt thì đừng có thay đồ lắm như vậy chứ!”

Hạ Lan Bá nghe tiếng ầm ĩ khiến cho không viết được cái gì, giật cửa phòng ra rống lên với Thẩm Triệt đang ở trong bếp: “Thẩm Nhị, có cái gì mà quang quác cái mồm lên thế! Có gì mà ghê gớm đâu, chú mày đi nhiều ngày như vậy, đương nhiên là lắm quần áo rồi!”

Shen Derella đầu quắn từ phòng bếp ôm một núi to núi nhỏ quần áo lao tới: “Anh nhìn đây nè!”

Hạ Lan Bá vừa thấy núi quần áo liền câm bặt, âm thầm chửi một tiếng “Phắc!” rồi im ỉm chui về phòng.

Thẩm Triệt đem đống quần áo nhét vào ***g giặt, đổ vào nửa túi xà phòng, nhìn quần áo bên trong quay quay trộn trộn thành một nùi, không có trống chỗ nào, nhìn mà muốn ói.

Đúng lúc này, di động reo lên, Thẩm Triệt nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, có chút kì quái.

“A Lô, Thẩm Triệt hả? Có nhận ra giọng anh không?” Một giọng nam nhanh nhẹn từ đầu kia di động vang lên, “Anh, Vương Tử Quỳnh đây.”

“Anh Tử Quỳnh?” Thẩm Triệt có chút bất ngờ.Vương Tử Quỳnh sao lại gọi điện cho mình nhỉ? “Anh tìm Tần Tu à? Anh ta đang ở công ty, anh cứ gọi di động cho anh ta xem.”

“Không, anh tìm cậu.” Vương Tử Quỳnh nói, “Cậu có biết công ty quản lý Vô Hạn Truyền Thông thuộc TPS chứ? Tụi anh muốn ký hợp đồng với cậu.”

Thẩm Triệt lắp bắp kinh hãi. Cậu hủy hợp đồng với DCT còn chưa tới nửa tháng, mà hiện tại cũng không còn như thời của TAKE FIVE, chuyện nhóm giải tán làm xôn xao dư luận, lần này cậu âm thầm hủy hợp đồng, một chút tin tức cũng chưa lộ ra, anh Tử Quỳnh làm sao lại biết được?

“Đừng sửng sốt quá. Nếu có cân nhắc thì chúng ta gặp nhau nói chuyện. Lão tổng của Vô Hạn Truyền Thông cậu cũng gặp qua rồi đấy.” Vương Tử Quỳnh nói một mạch, “Tối nay bảy giờ ở Đắc Ý Hiên. Tới nơi gọi điện cho anh.”

Tối hôm đó, đúng giờ hẹn Thẩm Triệt giáp mặt một anh giai của TPS cả người ăn mặc kiểu hiphop dưới lầu Đắc Ý Hiên, lúc này mới hiểu tường tận câu chuyện.

“Thực ra, Vô Hạn Truyền Thông đã chính thức hoạt động từ lâu, trước đây chủ yếu là để bao bọc cho mấy nghệ sĩ tụi anh lựa được từ các chương trình tuyển chọn tài năng trên đài TPS thôi, nhưng mà vẫn không có gì khởi sắc cả. Các nghệ sĩ nổi lên từ các chương trình tuyển chọn tài năng thời điểm nổi tiếng có thể cực kỳ nổi, nhưng chỉ cần ngôi sao bước ra khỏi chương trình, lập tức sẽ bị khán giả lãng quên.”

Trong thang máy, Vương Tử Quỳnh nói với Thẩm Triệt. “Vậy nên hiện tại Vô Hạn Truyền Thông đang tính đi nước bài khác, muốn tìm một vài tài năng thực sự, có sức mạnh có thể đứng vững trong giới giải trí này.” Vương Tử Quỳnh liếc nhìn cậu thanh niên tóc xoăn vẫn còn đang trầm ngâm suy nghĩ, cười cười. “Nói thực, nếu hôm đó ở trên QQ, Tần Tu không nhắc tới chuyện cậu hủy hợp đồng với DCT, anh cũng không nghĩ được đến chuyện này.”

Thẩm Triệt nhíu mi, hóa ra hôm đó lên QQ không phải chat chit linh tinh mà là bàn chuyện này sao…

Trong một bao phòng của Đắc Ý Hiên, Thẩm Triệt được gặp vị Tổng giám đốc của công ty Vô Hạn Truyền Thông. Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đeo kính gọng nhỏ, ăn nói cẩn trọng này không phải chính là vị Phó giám đốc đài TPS hôm bữa gặp ở bữa tiệc đóng máy 《Cú ném quyết định》sao?

” Thẩm Triệt, chúng tôi muốn ký hợp đồng với cậu.” Ngài Tổng giám quả nhiên giống hệt như ấn tượng bề ngoài, vừa gặp liền đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đã đến đây, tôi cho rằng cậu cũng có cân nhắc rồi. Nhưng trước tiên, tôi muốn nói rõ một chút. Vô Hạn Truyền Thông có bệ đỡ rất tốt, tài nguyên truyền hình rất nhiều, nhưng những phim truyền hình chúng tôi sản xuất đều là những phim kinh phí thấp, không làm từ những tác phẩm nổi tiếng, cũng bởi thế mà thù lao đóng phim của cậu sẽ không thể cao bằng trước đây. Mặt khác, trong tay chúng tôi gần như không có tài nguyên gì về điện ảnh, nếu muốn tiến vào giới điện ảnh, cậu sẽ cần phải chờ, hơn nữa chúng tôi cũng không thể hứa trước với cậu.”

Thẩm Triệt trầm ngâm nói: “Tôi hiểu rồi. Chỉ cần có thể được tiếp tục đóng phim là tôi đã rất vui rồi.”

Mã tổng giám và Vương Tử Quỳnh liếc nhìn nhau. Ngài tổng giám lại nói: “Còn chuyện này nữa, liên quan đến chút sóng gió về cái danh độc dược rating của cậu trước đây. Ý kiến của chúng tôi là, ít nhất là trong năm nay, cậu không nên đóng thêm phim nữa. Nhưng cậu cũng không cần lo chuyện xuất hiện trước truyền hình, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu xuất hiện trong một số chương trình truyền hình của TPS, khiến cho người xem dần lấy lại niềm tin nơi cậu.”

Thẩm Triệt trầm mặc gật gật đầu. Lúc đó, sau khi hủy bỏ hợp đồng kia, cậu cũng biết bắt đầu lại một lần nữa sẽ vô cùng khó khăn. Cậu mang theo cái mũ “độc dược rating” mà rời khỏi DCT, đừng nói trong năm nay không thể đóng phim, mà trong năm không có công ty nào muốn tìm đến cậu ký hợp đồng cũng là rất bình thường. Vô Hạn Truyền Thông lại sẵn lòng ký với cậu, điều này nói với cậu mà nói đã là rất khó tin rồi: “Những chuyện này tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.”

“Tốt lắm.” Mã tổng giám đứng lên, có vẻ như cũng không định ăn cơm đã bày sẵn trên bàn, vươn tay ra, “Hoan nghênh gia nhập Vô Hạn Truyền Thông.”

Lúc Tần Tu quay về chung cư, Thẩm Triệt vẫn còn chưa về. Âu Triết Luân và Hạ Lan Bá đang ở trong phòng khách ăn mì chua cay, thấy anh trở về, Hạ Lan Bá liền ngẩng đầu nói: “Đúng rồi Tần Tu, Khải Mặc Lũng bảo cậu lên phòng gặp anh ta đấy.”

“Làm gì?” Tần Tu nhíu mi, thầm nghĩ tôi đâu có đắc tội gì anh ta nhỉ.

Âu Triết Luân vừa thấy biểu tình khẩn trương thoáng qua của Tần Tu, cười đến mức xém phun luôn mì vào trong bát Hạ Lan Bá: “Đệch mợ, hóa ra hoa khôi trường lại sợ Khải đại thủ?!”

Tần Tu không thèm để ý đến anh ta, đi lên lầu. Cửa phòng Khải Mặc Lũng không đóng, vị đạo diễn lai tây đang ngồi trên đệm mềm dưới đất, mặc quần thể thao và áo ba lỗ đen, ôm lấy dáng người cực kỳ cường tráng uy vũ. Nhìn tư thế kia chắc là ban nãy vừa tập nằm ngửa ngồi bật.

Tần Tu thấy Khải Mặc Lũng đứng dậy cởi áo ba lỗ, mặc vào một chiếc áo thun thoải mái, không khỏi liếc nhìn cơ bụng đối phương vài lần. Tên Thẩm Triệt kia hình như đặc biệt sùng bái cơ bụng của Khải Mặc Lũng, Tần Tu theo bản năng cũng rờ rờ cơ bụng chính mình. Của tôi cũng chẳng kém nhá.

Khải Mặc Lũng thấy Tần Tu cứ ngoan ngoãn đứng ở cửa như vậy, trong lòng cũng buồn cười, anh hất cằm ra hiệu về phía bàn làm việc: “Cho cho cậu đấy. Xem đi.”

Tần Tu nhìn về phía bàn làm việc, trông thấy một phong thư màu trắng. Anh có chút buồn bực cầm lên xem, mở phong bì ra, bên trong hóa ra là thư trao giải của giải thưởng Kim Chi! Tần Tu giật mình, ngẩng đầu nhìn Khải Mặc Lũng, bật cười nói: “Đây là cái gì? Hàng nhái sao? Định an ủi tôi à?”

“Tại sao cậu lại nghĩ tôi muốn an ủi cậu nhỉ?” Khải Mặc Lũng ngồi xuống cạnh giường, bật lửa Zippo tạch một tiếng bật lên, châm một điếu thuốc. “Đây là thư trao giải của giải thưởng Kim Chi thật, mở ra nhìn xem.”

Tần Tu nhíu mày nhìn Khải Mặc Lũng một lúc lâu, không hiểu đối phương đang tính làm gì. Anh hoài nghi rút lá thư màu vàng nhạt được chế tác rất tinh xảo, mở ra đọc, chỉ thấy bên trong là những nét chữ rất ngay ngắn, viết:

Giải Kim Chi lần thứ bốn mươi tám: Giải diễn viên mới xuất sắc nhất: Tần Tu (《MONSTER》)

Tần Tu nhìn lá thư công bố giải kia đặt lại xuống bàn, xoay người rời đi.

” Tần Tu.” Khải Mặc Lũng gọi Tần Tu lại. “Lúc cậu đuổi theo Thẩm Triệt tới Hoài Cảng, tôi đang ở trong bình thẩm đoàn của giải Kim Chi lần này.”

Tần Tu quay lại, có chút giật mình nhìn Khải Mặc Lũng. Anh cũng không biết Khải Mặc Lũng là một trong số những người bình thẩm của giải lần này!

Khải Mặc Lũng đứng dậy nói: “Giải Kim Chi đúng là đã có thỏa thuận ngầm. Về cái giải được quyết định nội bộ kia, chúng tôi cũng đã bị rào đón trước. Khi bình thẩm vốn đã định bỏ qua khâu bỏ phiếu cho giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, nhưng có một vị trong bình thẩm đoàn đã đề xuất rằng, không nên bỏ qua phần này. Chúng tôi cần phải thể hiện sự công nhận đối với tài năng mới xuất sắc nhất thực sự.”

Tần Tu nhíu mày lắng nghe, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

“Vậy nên giải thưởng này tuy đã bị thỏa thuận nội bộ, nhưng chúng tôi vẫn thực hiện trách nhiệm của người giám khảo.” Khải Mặc Lũng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí hình như có chút cảm khái. “Giải Kim Chi tổng cộng có mười hai vị bình thẩm độc lập, tất cả đều là những đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất cùng nhà phê bình điện ảnh không có tác phẩm tham gia tranh giải. Kết quả bỏ phiếu chỉ có chủ tịch bình thẩm đoàn và hai người công chứng viên là biết. Đương nhiên lần bỏ phiếu này công chứng viên không có mặt, cho nên chúng tôi dùng DV quay lại quá trình xoát phiếu. Tôi tận mât thấy viện trưởng Lưu sau khi kiểm phiếu xong sẽ viết tên người được nhận giải xuống, sau đó cho vào phong bì, niêm phong lại. Mãi cho đến khi lễ trao giải kết thúc, viện trưởng mới đưa đĩa CD ghi lại quá trình kiểm phiếu và phong thư này cho tôi.” Khải Mặc Lũng ngẩng đầu nhìn Tần Tu. “Có lẽ chúng tôi đang làm chuyện dư thừa.”

“Không.” Tần Tu thấp giọng nói, hầu kết khẽ rung. “Tôi rất cảm kích.”

Khải Mặc Lũng nghe ra được sự cảm động ẩn ẩn trong giọng nói kìm nén của Tần Tu. Còn hơn cả những người may mắn được đứng trên bục lĩnh thưởng ánh sáng chói lòa, nhận chiếc cúp lấp lánh từ tay khách mời trao giải, vì cố gắng của chính mình cùng sự tài hoa được công chúng công nhận mà sung sướng khôn cùng, trong sự xúc động của Tần Tu còn có thêm sự biết ơn sâu sắc.

Khải Mặc Lũng hồi tưởng lại từng màn, từng màn lúc bỏ phiếu, ký ức đến giờ vẫn còn như mới. Đây là lần đầu tiên anh lấy tư cách đạo diễn độc lập được mời trở thành một người trong bình thẩm đoàn của giải Kim Chi, không ngờ lại gặp chuyện khó xử như vậy.

Thế nhưng, cũng không phải không có khoảnh khắc sâu sắc đủ để anh ghi nhớ thật lâu.

Ngày hôm đó, đêm đã khuya, khi tất cả giải thưởng đều đã bỏ phiếu xong xuôi, hai công chứng viên cũng đã ra về. Mất cả đêm bỏ phiếu và kiểm phiếu, ai nấy đều mệt mỏi rã rời. Đúng lúc mọi người chuẩn bị rời phòng họp tự trở về phòng nghỉ tạm thì có một người bỗng dưng lên tiếng.

“Còn một giải thưởng chưa được bỏ phiếu.”

Cả phòng đột nhiên im lặng. Khải Mặc Lũng quay đầu nhìn về phía vị ảnh đế trẻ tuổi tuấn mỹ vẫn đang ngồi phía sau bàn dài. Những vị trong bình thẩm đoàn trong phòng đều dừng bước lại, bọn họ đương nhiên biết còn một giải thưởng vốn không cần bỏ phiếu.

“Tôi khẩn cầu các vị, ít nhất cũng phải trao sự tôn trọng tối thiểu cho diễn viên mới bị cướp mất vinh quang này.” An Gia Miện đứng dậy nói. “Ít nhất, cũng để cho cậu ta được sinh ra.”

Giọng nói kia không lớn, ôn nhuận như mưa. Khải Mặc Lũng nheo mắt nhìn ảnh đế trẻ tuổi ngồi sau bàn dài ánh mắt rất chân thành. Trước đây, anh vốn không có cảm tình gì đặc biệt với An Gia Miện nhưng trong thời gian một tuần ngắn ngủi làm việc chung này, anh cũng không khỏi thật lòng khâm phục. Trong số những bộ phim được đề cử giải lần này cũng không thiếu những bộ nhàm chán tẻ nhạt như gây ngủ. Thường thường, luôn có vị bình thẩm nào đó đang xem phim cũng chịu không được mà ngủ gật mất, nhưng anh chưa từng thấy An Gia Miện ngủ gật một lần nào, hoặc là đến muộn thời gian chiếu phim quá một phút đồng hồ.

Chẳng cần biết tính cách bên trong của ảnh đế tiên sinh này như thế nào, nhưng là một diễn viên, là một ảnh đế, hay là một người trong bình thẩm đoàn, cả ba chức trách này, An Gia Miện đều không có chỗ nào để soi mói.

Vậy là mọi người lại tiếp tục ngồi trở lại bàn. Viện trưởng Lưu Mỹ Lệ lần thứ hai chủ trì việc bỏ phiếu.

Đây là màn bỏ phiếu im lặng nhất, áo lực nhất trong tất cả quá trình. Hình ảnh các bình thẩm viên xếp hàng đem lá phiếu giấu tên của mình cho vào trong hộp phiếu làm anh nghĩ tới cảnh cuối cùng trong bộ phim《 Bản danh sách của Schindler》. Mọi người xếp thành hàng dài cầm một viên đá đặt trước bia mộ của vị anh hùng không được vinh danh.

Một mình viện trưởng Lưu Mỹ Lệ im lặng kiểm phiếu, yên lặng viết xuống tên người đoạt giải, niêm phong bì thư. Giải diễn viên mới xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Chi lần thứ bốn mươi tám, đây là người đầu tiên trong lịch sử của giải Kim Chi giành giải mà mãi mãi không thể được công chúng biết đến, chỉ mong đây cũng là người cuối cùng.

Sau cùng, mọi người trong bình thẩm đoàn đều mỉm cười rời khỏi phòng bỏ phiếu. Giữa hai bên dường như có một sự ăn ý ngầm giữa những kẻ đồng phạm. Mọi người đều bước lên bắt tay Lưu Mỹ Lệ, cũng không quên nhắc sau khi trao giải nhất định phải thông báo cho bọn họ tên của người đoạt giải diễn viên mới này.

Ngày hôm đó, trong toilet, Khải Mặc Lũng đã hỏi An Gia Miện: “Khi anh nói tôi đã khá bất ngờ.”

“Vậy sao.” An ảnh đế rửa mặt xong ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chính mình trong gương, “Tôi cũng từng là diễn viên mới, cũng từng ngày ngày đêm đêm trông ngóng giải Diễn viên mới xuất sắc này.” Anh ta cười, nói với Khải Mặc Lũng, “Tâm trạng này cả đời tôi cũng không thể quên được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.