Thẩm Triệt bị An Gia Miện hành cho khốn khổ, sắp chết tới nơi rồi. Chẳng biết tại sao trước khi đi, Jason uống nhầm thuốc gì mà lại đem nhiệm vụ trông chừng An ảnh đế giao cho cậu? Không phải lúc trước cậu không ký với Tinh Bang Giải Trí sao, đang trả thù đấy à?!
Trợ lý của An Gia Miện đương nhiên không được tham gia bữa tiệc kiểu này. Jason nói An Gia Miện tửu lượng rất kém, bảo cậu nhất định phải giúp anh ta chắn rượu. Thẩm Triệt thầm nói chắn rượu cũng không vấn đề, nhưng anh có thể kêu ảnh đế tiên sinh phối hợp chút có được không?
Cứ có ai lại đây kính rượu, An Gia Miện cũng đều không từ chối, thế là cậu lại phải đứng lên giúp An Gia Miện ngăn cản, lại bị ảnh đế đá một cước vào đầu gối, ngã ngồi trở về.
Thẩm Triệt tức giận ngồi lại trên ghế dựa, tâm nói tôi mặc xác nhà anh, sau đó liền vùi đầu gặm trứng cua. An Gia Miện đứng bên bị mọi người vồn vã vây quanh, một ly tiếp một ly, phóng khoáng rót rượu. Cậu để ý thấy An Gia Miện mỗi lúc ngồi xuống lại lấy tay ôm bụng, rõ ràng là gánh không nổi nữa. Mắt thấy một đám nhân viên đoàn phim bàn đằng kia lại rục rịch tới đây muốn kính ảnh đế, Thẩm Triệt gạch ngang trong lòng, thôi quên đi, ai bảo kiếp trước tôi thiếu nợ anh! Nghĩ thế liền đứng dậy, cầm ly rượu đi đến mấy bàn đó.
“Thời gian này mọi người vất vả rồi! Ly này tôi kính mọi người!”
An Gia Miện ôm dạ dày, nghe thấy giọng Thẩm Triệt bỗng ở đằng xa xa, ngẩng lên nhìn về phía giọng nói chỉ thấy cậu thanh niên tóc quăn uống một hơi cạn ly rượu trắng, xong lại tự rót đầy cốc cho chính mình.
“Ly này tôi thay An tiên sinh kính các vị!” Cậu thanh niên tóc xoăn ha hả cười, “Phiền mọi người tha cho anh ấy, anh ấy đúng là uống hết nổi rồi!”
An Gia Miện hổn hển trừng mắt nhìn bóng Thẩm Triệt chạy hết bàn này sang bàn khác kính rượu. Thằng ranh kia, ai bảo mày tùy tiện thay mặt tao chứ?! Tao không dùng biện pháp mạnh là mày không chịu yên phải không?!
Một đám người ăn uống tiệc tùng chúc lên chúc xuống mãi đến hơn chín rưỡi mới lục tục giải tán. Thẩm Triệt là diễn viên chính nên cùng với Khải Mặc Lũng, Viên tiên sinh là những người cuối cùng ra về. Vừa đi ra đại sảnh khách sạn liếc mắt một cái, không thấy bóng dáng chiếc mô tô BMW đâu. Thẩm Triệt ỉu xìu mở weixin chat cùng Tần Tu ra, Không thấy tin nhắn nào, lầm bầm một câu “Cũng may là không tới”, bằng không không biết hoa khôi trường phải chờ bao lâu nữa.
Suốt bữa tiệc, Thẩm Triệt uống cũng không ít, vậy là đi tìm Khải Mặc Lũng xin thuốc giải rượu. Khải đạo tiếp tục lại có hẹn đi tăng hai, Thẩm Triệt đúng là chịu không nổi nữa, tự mình vào toilet, định giải quyết nỗi buồn xong sẽ về nhà gặp hoa khôi trường.
Vừa đi đến cửa toilet, Thẩm Triệt bỗng nghe thấy bên trong có tiếng người nôn khan, hết ho lại nôn tiếp. Cái âm thanh nghe như sắp nôn cả ruột gan nội tạng ra này nghe mà rùng cả mình, cậu cẩn thận đi vào.
An Gia Miện đang gập người nhoài ra trước bồn rửa tay, mở nước xối ào ào, thấy Thẩm Triệt bước vào liền đóng van nước, ngẩng đầu lạnh lùng lườm cậu một cái.
“Anh… không sao chứ?” Thẩm Triệt nhớ tới tiếng nôn khan vừa rồi, lại nhìn trán An Gia Miện đang mồ hôi lạnh ròng ròng, không khỏi lo lắng.
An Gia Miện dùng nước lau sạch miệng, đứng dậy rút khăn lau lau tay, đứng trước gương sửa sang quần áo một chút, bỏ lại một câu, “Có thể có chuyện gì chứ. Cút ra kia!”, nói xong liền đẩy Thẩm Triệt qua một bên, đi thẳng ra khỏi toilet.
Trên tay An Gia Miện vẫn ẩm ướt, Thẩm Triệt vén ống tay áo sơ mi bị ẩm lên, tâm nói tôi mà xen vào việc của anh nữa thì anh cứ bảo tôi đi ăn shit đi!
Đang đứng tè, tầm mắt lơ đãng dừng ở ống tay áo bên trái, Thẩm Triệt bỗng ngây người một lúc. Nhìn lầm sao, sao chỗ bi ướt lại có màu đỏ nhạt thế này? Cậu nhấc quần lên, giơ cánh tay nhìn dưới ánh đèn. Không phải nhìn lầm, đúng là màu đỏ thật. Như đột nhiên nghĩ ra điều gì, cậu thanh niên tóc xoăn vội vàng nhìn về phía bồn rửa tay.
Chỗ An Gia Miện vừa rửa mặt, bồn rửa vẫn còn ướt, tuy rằng đã xả nước rất sạch sẽ nhưng ở bên cạnh lỗ thoát nước, Thẩm Triệt vẫn nhìn thấy một tơ máu đang chậm rãi nhỏ xuống.
An Gia Miện bước vài bước ra hành lang, cơ thể đã không sao chống chọi nổi nữa, cánh tay bám trên vách tường, gắng sức lê đi vài bước, rẽ vào lối thoát hiểm. Ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng xe lau dọn của nhân viên vệ sinh trong khách sạn đằng sau, An ảnh đế một tay ấn chặt dạ dày, một tay vịn lấy lan can cầu thang đi xuống dưới.
Nếu như để người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình bây giờ, chắc chắn trên trang đầu mấy tờ báo giải trí ngày mai sẽ trưng lên cái tít cẩu huyết như 《An ảnh đế uống say quá độ, suýt chút nữa đã đột tử. 》 《 Ảnh đế ba chén đã say khướt, trở thành trò hề cho mọi người》, sau đó một đám nhao nhao tới chế giễu, một đám xúm xít đốt nến cầu nguyện cho mình, lại một đám khác ngồi nguyền rủa sao mình không chết mọe nó đi cho xong…
Thẩm Triệt ra khỏi toilet đuổi theo, cậu đang định hỏi bác gái dọn dẹp xem có nhìn thấy An Gia Miện không thì chợt nghe thấy từ trong lối thoát hiểm truyền ra một tiếng “bịch” trầm đục.
An Gia Miện ngã sấp xuống góc cầu thang, đầu đập vào tường. Trong nhất thời, cơn đau dạ dày cùng cảm giác choáng váng như hòa lẫn vào nhau, cả cầu thang như đang xoay tròn, tầm mắt bỗng trở nên đen kịt, ngay cả tiếng tim đập cũng ầm ầm giống tiếng xe lửa.
Không đúng, tiếng ầm ầm vang rền kia không phải tiếng tim đập…
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng bịch, một bóng người xông vào tầm nhìn, ánh sáng chói mắt ập đến khiến anh không tài nào mở mắt được.
“Anh!!”
Âm thanh này giống như một cái búa tạ gõ vào mí mắt An Gia Miện. Con chó nhỏ với một nhúm tóc quăn phi tới, nhào về phía An ảnh đế.
Tích tắc kia tựa như cậu thiếu niên 15-16 tuổi, cái quái gì cũng không hiểu kia đã quay trở về bên anh.
**
Mười giờ. Tần Tu lấy di động ra nhìn thời gian. Sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng còi xe cứu thương hú lên chói tai. Anh nhìn chiếc xe gào thét lao qua trước mặt, lại bất ngờ dừng ngay trước cổng khách sạn Holiday.
Cửa sau xe cứu thương bật mở, nhân viên y tế cầm hòm cấp cứu ra, mang theo giường cứu thương vội vã lao vào khách sạn. Không bao lâu sau, có hai chiếc xe liên tiếp đỗ ngay tại bên ngoài khách sạn. Tần Tu theo bản năng đứng vào trong bóng tối. Trực giác của anh đã đúng, từ hai chiếc xe kia là vài tay phóng viên xách theo máy ảnh nhảy xuống, lao vào khách sạn.
Chuyện gì thế này? Tại sao phóng viên giải trí lại tới? Tần Tu đột nhiên khẩn trương, vội vã lấy di động ra, bấm số của Thẩm Triệt.
Tút——tút———-tút———-
Nghe điện thoại đi, cẩu đần!
Hơn bốn mươi giây, mãi đến khi tín hiệu bị ngắt, Thẩm Triệt vẫn không hề bắt máy.
Lại có vài chiếc xe lục tục đỗ dưới khách sạn. Cũng không biết nhận được tin tức từ đâu mà chưa đến mười phút đám phóng viên đã vây chặt lấy cổng khách sạn đông như kiến. Tần Tu càng thêm bất an, nhưng cũng cảm giác được bọn họ tới lần này cũng không phải vì mình, vậy là vội kéo thấp vành mũ, quàng khăn cho kín thêm, vội vã băng qua đường đi vào khách sạn.
Bởi vì vóc dáng cao nên Tần Tu cũng không cần mạo hiểm chen vào giữa đám người, nhưng vẫn phải cẩn thận né tránh ống kính. Lúc này khách sạn đã phải huy động toàn bộ bảo vệ để ra duy trì trật tự. Giữa đám phóng viên đang cầm máy ảnh chen nhau giơ lên cao bỗng có tiếng hô “Ra rồi”, ngay lập tức tất cả ống kính đều tách tách hướng về phía cửa lớn khách sạn.
Dưới ánh đèn flash chớp nháy, Tần Tu loáng thoáng nhìn thấy nhân viên y tế hộ tống giường cứu thương đi ra. Khuôn mặt của người đang nằm trên giường bị che lại. Tần Tu không kiềm chế được liền chen vào giữa đám phóng viên, muốn nhìn cho rõ người nằm trên giường cấp cứu, sau đó bỗng nhiên khựng lại.
Chàng trai với mái tóc xoăn màu vàng nâu, nước da tiểu mạch đang đi sát phía sau nhân viên y tế, lo lắng nhìn người nằm trên giường cấp cứu.
Lập tức có phóng viên chen lên, đem micro chĩa về phía Thẩm Triệt, ống kính thì nhắm vào An Gia Miện nằm trên giường cấp cứu, hàng loạt đại bác tập trung vào người thanh niên tóc xoăn.
“An tiên sinh tại sao lại ngất xỉu?”
“Tiệc đóng máy đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu phát hiện anh ta ở đâu? Tại sao Jason không ở cùng với An tiên sinh?”
“Bệnh tình của An Gia Miện có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Thẩm Triệt vốn không có tâm trí trả lời mấy câu hỏi này. Tần Tu đứng từ xa nhìn Thẩm Triệt giúp An Gia Miện che máy ảnh, một mình ôn tồn trả lời các câu hỏi, nhưng khi phóng viên đem máy ảnh dí sát vào mặt An Gia Miện, cậu thanh niên kia lại lập tức lộ ra vẻ căm ghét.
Thẩm Triệt đi theo nhân viên y tế lên thẳng xe cứu thương. Cửa xe đóng lại, đám phóng viên cũng nháo nhác như ong vỡ tổ, ai nấy tự lên xe tiếp tục bám riết theo sau xe cứu thương, nhất định không buông tha.
Một lát sau, bên ngoài khách sạn đã yên tĩnh trở lại. Yên ắng, vắng lặng như chưa từng có ai tới. Tần Tu nhìn về hướng xe cứu thương đã đi xa. Khoảnh khắc kia, anh rất muốn lớn giọng gọi to một tiếng “Thẩm Triệt!”, giống như lần trong ảnh thành, người kia đã thét to rằng thích anh.
Tôi không sợ ánh mắt của đám phóng viên, chỉ cần cậu chịu quay lại nhìn tôi thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn không gọi lên được. Không phải lo sợ bị phóng viên phát hiện, mà là sợ hãi. Tôi sợ mình gọi mà cậu không quay đầu lại.
***
Thẩm Triệt hoang mang nhìn An Gia Miện nằm hôn mê bất tỉnh trên giường cấp cứu. Lúc phát hiện An Gia Miện trên thang gác, cậu lập tức ấn số 120, đám phóng viên đánh hơi được tin tức từ đâu cậu cũng hoàn toàn không biết. Nhưng cũng may là xe cấp cứu chạy giữa dòng xe, được các phương tiện khác nhường đường nên lao thẳng một mạch, rất nhanh đã lần lượt bỏ rơi từng xe phóng viên theo đuôi.
Thẩm Triệt theo An Gia Miện vào phòng cấp cứu bệnh bộc phát, bệnh viện số 1 Canh Lâm, đứng ngoài cửa đợi một lát, thấy bác sĩ đi ra liền chạy tới hỏi. Tin tốt là không nguy hiểm đến tính mạng, còn tin xấu là chưa xác định được nguyên nhân dẫn đến hôn mê, cần kiểm tra thêm một bước nữa. Thẩm Triệt đem chuyện An Gia Miện ở trong bữa tiệc uống rất nhiều rượu, cứ ôm dạ dày suốt, lại còn ho ra máu kể lại cho bác sĩ, vẻ mặt bác sĩ thoáng cái thật không lạc quan.
An Gia Miện đang hôn mê bị đẩy tới đẩy lui làm vài thứ kiểm tra, rốt cuộc cũng có chẩn đoán chính xác. Thẩm Triệt được vị bác sĩ phụ trách chính gọi tới văn phòng, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ, Thẩm Triệt không dám hỏi, cũng không dám nghe.
Phim chụp X quang treo trên tường, cho dù không hiểu, Thẩm Triệt cũng nhận ra được đó là phim chụp dạ dày.
“Là ung thư dạ dày.” Vị bác sĩ già nói khẽ, “Cũng may là mới giai đoạn đầu, không phải không có khả năng chữa khỏi. Cậu ta không thể lại liều mạng nữa. Cần nằm viện chữa trị, phải mau chóng làm phẫu thuật.”
Trái tim Thẩm Triệt chợt rét buốt: “… Tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật có cao không bác sĩ?”
“Nếu kết hợp với trị liệu, cộng với tình hình mọi mặt không chuyển biến xấu thì tỉ lệ thành công cũng không thấp.” Vị bác sĩ già trấn an nói.
Thẩm Triệt tâm trạng nặng nề đi ra khỏi văn phòng, y tá trưởng gọi cậu lại: “Người bệnh cần nhanh chóng làm thủ tục nhập viện.”
Thẩm Triệt chậm chạp “vâng” một tiếng, sờ khắp người mới phát hiện ngoài 55 đồng chưa kịp đưa cho An Gia Miện kia, trên người cậu ngay cả thẻ ngân hàng cũng không có. Đồ đạc của cậu vẫn còn gửi ở quầy khách sạn.
“Chờ tôi một chút ạ.” Thẩm Triệt vội vã gọi điện cho Jason, điện thoại còn chưa chuyển máy, sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp thuần hậu quen thuộc:
“Phí nhập viện bao nhiêu?”
Thẩm Triệt kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tần Tu đang đứng ở bàn y tá. Ngay cả mấy cô y tá cũng ngạc nhiên.
Tần Tu trả viện phí cho An Gia Miện năm ngàn nhân dân tệ, y tá đưa hồ sơ bệnh án ra, lễ phép bảo Tần Tu điền thông tin của người bệnh vào. Tần Tu cúi đầu nhìn đủ các mục ngày sinh, quê quán, dân tộc,… ngoài họ tên và giới tính ra, anh chẳng thể điền thêm mục nào nữa.
Tần Tu đưa tờ khai và bút qua, mắt nhìn Thẩm Triệt cúi đầu điền rõ ràng từng mục trên hồ sơ bệnh án, ngày sinh, quê quán, tuổi, cách thức liên hệ…
An Gia Miện vẫn chưa tỉnh.
Hai người vai kề vai im lặng ngồi trên băng ghế dài chờ bên ngoài phòng bệnh VIP.
Tần Tu nhìn vẻ mặt cô đơn của đầu quắn. Thẩm Triệt im lặng như vậy anh có chút không quen, cất tiếng hỏi: “Anh ta có sao không?”
“Bác sĩ nói là ung thư dạ dày.” Thẩm Triệt cúi đầu nhìn xuống chân, “Nhưng cũng mới giai đoạn đầu, còn có thể mổ. Chỉ cần không chuyển biến xấu thì khả năng chữa khỏi vẫn tính là có.”
Tần Tu đăm đăm nhìn Thẩm Triệt cúi gằm mặt, giọng nói nặng nề. Ngoài ung thư dạ dày giai đoạn đầu, kỳ thật anh không nghe rõ Thẩm Triệt nói gì, chỉ có thể máy móc hỏi lại: “Vậy sao?”
“Tôi không biết anh ấy mắc bệnh. Anh ấy bị bệnh tại sao lại không sớm điều trị đi chứ?” Thẩm Triệt buồn rầu cau mày, “Phim thì lúc nào quay chẳng được. Còn có thứ quan trọng hơn tính mạng nữa sao?” Cậu thanh niên tóc xoăn ảo não cúi đầu, vò vò tóc, “Lẽ ra tôi nên giúp anh ấy chắn rượu nhiều hơn nữa, mắc gì tôi lại giận dỗi với anh ta…”
Tần Tu ngưng mắt nhìn Thẩm Triệt như kẻ mất hồn đang tự trách móc bản thân.
Đừng như vậy nữa được không, cậu như vậy thì làm sao tôi dám tin anh ta chỉ là thần tượng của cậu? Thẩm Triệt, cậu nhìn tôi một chút đi, một chút thôi có được không? Coi tôi là hoa khôi trường, ồn ào mè nheo tôi có được không?
Một khắc sau, cậu thanh niên tóc xoăn rốt cuộc ngẩng đầu. Trong tích tắc ấy, Tần Tu vừa định bày ra một nụ cười, lại thấy người kia đứng lên, đi lại phía vị bác sĩ chủ nhiệm chính vừa vào phòng bệnh kiểm tra, hỏi thăm tình hình An Gia Miện.
“Anh ấy hôn mê lâu như vậy rồi, khi nào mới tỉnh đây bác sĩ?”
“Không sao đâu. Tôi tiêm thuốc giảm đau và an thần cho cậu ta rồi. Bây giờ cứ để người bệnh nghỉ ngơi trước đã.”
Jason vẫn chưa tới, Thẩm Triệt lại liên tục hỏi bác sĩ khi chăm sóc người bệnh ung thư dạ dày cần chú ý những điểm gì, nên ăn những gì mới không tổn thương đến dạ dày. Bác sĩ bị cậu hỏi riết cũng phải dở khóc dở cười: “Chờ cậu ta tỉnh rồi nói sau, được không.”
Nghe vậy, Thẩm Triệt mới cảm thấy mình cư xử có chút kì lạ. Bác sĩ lại đi tới một phòng bệnh khác, Thẩm Triệt đang định tới kêu Tần Tu về nghỉ ngơi trước, chỉ thấy băng ghế ngoài hành lang đã sớm trống trơn.
Một mình cậu đứng ở hành lang trống không, lấy từ trong túi quần ra một chiếc túi nhỏ. Bên trong túi đó là dây buộc tóc đan thủ công, hai sợi màu xanh biển và xanh lá đan vào nhau, lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đã nghĩ rằng Tần Tu buộc nó trên tóc nhất định rất dễ nhìn. Đây là cửa hàng đồ trang sức thủ công mà trong lúc diễn cảnh bám theo cuối cùng, cậu đã vô tình phát hiện ra. Nếu không làm dây buộc tóc thì Tần Tu đeo trên cổ tay cũng rất dễ nhìn. Từ lâu cậu đã luôn YY hình ảnh tự mình đeo lên cho người kia.
Cuối cùng lại quên tặng.
Thẩm Triệt có chút tiếc nuối đem sợi dây thả vào trong chiếc túi nhỏ, vừa buộc túi lại, di động chợt vang lên ở giữa hành lang vắng lặng nghe có phần chói tai dị thường.
Thẩm Triệt lấy di động ra, tưởng là Tần Tu, nhìn số mới thấy hóa ra là ở nhà gọi tới, chần chừ một lúc lâu, cậu mới ấn nút nghe.
Ở đầu dây bên kia, mẹ Thẩm Triệt lo lắng hỏi: “Thẩm Triệt à, anh con đang nằm viện có đúng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]