Trong phòng tắm, Thẩm Triệt tắm rửa xong, đỡ eo cầm khăn lông lớn tiện tay quấn lên người, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, nghiêng người bắt đầu thưởng thức hoa sen mới nở trong bồn tắm.
Tần Tu ngẩng đầu, mệt mỏi liếc cậu một cái: “Kia là khăn rửa mặt của tôi đấy.”
Thẩm Triệt há to miệng, vội cởi ra.
“Bỏ đi, dù sao có giặt cũng không sạch.” Tần Tu trườn ngưởi ra bồn tắm, “Cậu đừng có mà bắn lên khăn mặt đấy.”
Thẩm Triệt mất hết cả mặt mũi: “Có phải suối phun đâu, nói bắn là được chắc.”
“Đó là khăn tôi dùng rửa mặt, cậu bắn lên đó cũng là gián tiếp bắn lên mặt tôi. Tôi nghi cậu dễ nã cho nó một phát pháo lắm.”
Thẩm Triệt bị nói cho hết đường phản bác, lại liếc trộm một cái về phía Tần Tu đang nằm trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần. Trước đó, Tần Tu còn rất săn sóc, xả cho Thẩm Triệt một bồn lớn nước ấm áp, thế nhưng cậu lại rất có ý đồ mà từ chối. Tôi ngâm mình trong bồn tắm thì có gì đẹp chứ, anh là mỹ nhân, bồn tắm lớn nhất định phải để cho anh ngâm mình! (chết với cái đồ trung khuyển này mất -_-)
Tần Tu nhoài người ra thành bồn tắm, đầu gác lên cánh tay, mớ tóc đen ướt sũng rủ xuống hai má. Khuôn mặt kia so với nam giới bình thường thì trắng nõn, thanh tú hơn rất nhiều, lúc này đang bị làn hơi nước dày phủ mờ nhìn thật giống như tranh vẽ. Ánh mắt Thẩm Triệt dừng ở bở môi đỏ sậm của Tần Tu lộ ra trên làn nước. Vừa nghĩ đến đôi môi kia chính là do cậu hôn mới đỏ ửng lên như vậy, tâm tình Thẩm Triệt tự nhiên lại ngọt ngào vô cùng, kìm lòng không được, lại hỏi:
“… Tôi hôn anh có được không?”
Chàng trai tóc xoăn cao một mét tám hai, thân đóng khố, ngồi trên cái ghế nhỏ xíu, vừa tắm rửa xong tóc còn sũng nước nhỏ tí tách, ánh mắt cũng ướt át nhìn Tần Tu không hề chớp.
Là ai thì cũng không thể nào từ chối một con cún rơi xuống nước đáng thương như này được, vậy là Tần Tu nhắm mắt lại: “Muốn hôn thì hôn đi.”
Thẩm Triệt nhích lai gần, đầu tiên là ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, sau đó quỳ hẳn lên, tầm mắt vừa vặn đối diện với tầm mắt Tần Tu, tiếp đó lại cẩn thận tiếp cận, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi còn đọng nước của Tần Tu.
Từ lông mi đến nốt ruồi, lại hôn đến lông mày thẳng đẹp, dọc theo mũi hôn xuống dưới. Tần Tu bị hôn thấy vừa nhột vừa mềm, tâm nói nếu trên mặt tôi có một đống tàn nhang không biết cậu có còn hôn nửa ngày thế này nữa không, đúng là cái đồ háo sắc mà, nghĩ vậy lại kiềm không được, hỏi: “Thẩm Triệt, cậu thành thật trả lời tôi xem, cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?”
Cún bự lông xoăn mải hôn không đáp.
“Tôi vừa chuyển đến chung cư cậu đã mơ mộng tới một ngày như hôm nay, có phải không? Câu dẫn được tôi cậu rất đắc ý đúng không?… Sao cậu lại nghĩ ra cách bán manh để mà đối phó với tôi hử?”
Thẩm Triệt hôn đến ngoài miệng, mê đắm cọ nhè nhẹ. Tần Tu hé miệng, cún bự Thẩm vậy mà nửa ngày cũng không vươn lưỡi vào, Tần Tu mở mắt ra nhìn, buồn bực nói: “Cậu không tiến vào à?”
Thẩm Triệt nghĩ thầm, nếu tôi mà vươn lưỡi vào thì lại thành dung tục rồi, đây mới là hôn kiểu Plato, biết chưa.
(Tình yêu kiểu Plato – tình yêu tốt đẹp nhất, cao thượng nhất ở trên cõi đời này, chẳng qua chỉ đứng bên cạnh người yêu, âm thầm trao ra, yên lặng chờ đợi, ko kì vọng tới gần, cũng ko yêu cầu chiếm hữu. Nói chung là tình yêu thuần khiết không vướng tới *** :v)
Tần Tu hậm hực khép mỏ lại, cả mặt bị liếm khắp cả. Rốt cuộc mình lại chọn người nào thế này, đây rõ ràng là con cún bự mà!
Khắp gương mặt rất nhanh đã đầy nước miếng của Thẩm Triệt. Tần Tu dở khóc dở cười: “Liếm sang lượt hai rồi đấy nhá.”
Thẩm Triệt đã sớm định bụng: “Vừa nãy anh làm ba lượt.”
“Ờ ờ ờ.” Tần Tu cũng đành mặc kệ, “Cậu thích liếm thì liếm đi.”
Thế nhưng cách thân mật kiểu Plato của Thẩm Triệt rốt cuộc vẫn thất bại trong gang tấc. Gấu Bắc Cực ào một cái từ dưới nước vùng lên, đem cậu kéo tuột vào bồn tắm. Hai người lại không biết xấu hổ quấn riết lấy nhau hôn lưỡi nửa ngày, mãi đến khi nước lạnh cả đi mới lóp ngóp chui ra giống như một con mều một con cún bị rơi xuống nước.
***
Tần Tu ngủ mãi đến nửa đêm liền bị thân nhiệt nóng rực của Thẩm Triệt làm cho tỉnh. Giật mình ngồi dậy, Tần Tu mới phát giác kia căn bản không phải do thân nhiệt kì lạ của Thẩm Triệt mà là cậu đang phát sốt. Anh ngồi trên giường nhìn chàng trai tóc xoăn cuộn người trong chăn co thành một cục, trong lòng tự nhiên lại nổi giận. Phát sốt mà vẫn còn động dục. Yêu tinh gâu gâu đúng là giống loài mà con người không thể hiểu nổi.
Tần Tu xuống lầu lục tung cũng không tìm thấy thuốc đâu, nhìn đồng hồ, lúc này mới là ba giờ sáng, đi đâu mua thuốc cho được.
Thẩm Triệt ban đầu thì lạnh, sau đó lại nóng quá mà tỉnh, vừa thấy Tần Tu không nói câu nào, chỉ đang ôm mình giống như con bạch tuộc, trên người cả hai còn là cái chăn dày.
“Anh không nóng à!” Thẩm Triệt chịu không nổi, hất bay cái chăn ra.
“Nóng là được rồi. Cậu phát sốt, cần phải ra mồ hôi.” Tần Tu lại đem chăn kéo về, “Phát sốt còn làm với tôi. Chỉ cần sắc không cần sống nữa hả?”
“Lúc đó hình như không có thấy gì mà…” Thẩm Triệt giọng nói khô khốc, chật vật lấy chăn bọc kín người mình lại, ngăn Tần Tu ở bên ngoài.
Tần Tu nhìn đầu quắn bọc kín trong chăn giống như viên tôm chiên bơ KFC, trầm giọng nói: “Có khó chịu không?”
“Không việc gì.” Giọng Thẩm Triệt từ trong chăn luồn ra, “Ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Sau đó có thể cảm thấy tay Tần Tu cách một lớp chăn, đặt lên người cậu: “Đứng lên, chúng ta đi bệnh viện đi.”
Thanh âm kia vừa trầm lại vừa nhẹ, Thẩm Triệt nghe mà lòng dạ ấm áp hẳn, cái đầu thò từ trong chăn ra, nhìn Tần Tu ở trên đang cúi đầu chăm chú nhìn mình, cười trấn an một cái: “Tôi không sao thật mà. Ngày mai là khỏe ngay thôi.”
Tần Tu không nói thêm gì nữa. đứng dậy đi xuống lầu.
Thực ra là Thẩm Triệt muốn sang phòng cho khách ngủ nhưng Tần Tu chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy nên chỉ có thể bọc kín lại mình. Một lát sau Tần Tu lại đi lên, bảo cậu đứng dậy uống nước.
Thẩm Triệt cầm cốc bự nước ấm kia uống một hơi sạch sẽ, lại trùm chăn nằm xuống, từ trong chăn ồm ồm nói vọng ra: “Tần Tu, hay là anh sang phòng cho khách ngủ đi. Giường này bị nước mũi tôi làm bẩn…”
Còn chưa dứt lời, cậu bỗng cảm thấy phía sau trũng xuống. Tần Tu nằm xuống, cách một lớp chăn ôm lấy cậu từ sau lưng.
” Tôi xin lỗi.”
Thẩm Triệt cảm thụ cái ôm cùng nhiệt độ cơ thể Tần Tu, câu xin lỗi kia nghe thật xa lạ. Quen Tần Tu nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghe thấy anh nói ra ba từ này.
“Nói linh tinh gì vậy…”
Mệt mỏi nhắm mắt lại, Thẩm Triệt cười nghĩ, giữa hai ta mãi mãi không cần nói lời xin lỗi.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tu gọi điện thoại cho Jessica:
“Xin lỗi vì sáng sớm đã đánh thức chị thế này… Tôi nghĩ thông suốt rồi. Hôm nay chị có thể sắp xếp cho tôi một buổi họp báo với phóng viên được không?… Ừm, sắp xếp vào trưa nay hoặc tối đi, buổi sáng thì tôi có thể chưa tới được.”
Jessica đầu dây bên kia hỏi còn có chuyện gì khác không, Tần Tu trầm ngâm một lát, thấp giọng nói, “… Cám ơn, chị Jessica.”
Lúc Thẩm Triệt tỉnh dậy Tần Tu đã đi đâu mất rồi. Ngủ một giấc dậy, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Thẩm Triệt đi ra khỏi phòng ngủ, thấy phòng khách cũng trống không, vừa xuống cầu thang liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Tần Tu ngẩng đầu trông thấy cậu liền hỏi: “Đã khỏe lên chưa? Tôi mua điểm tâm và thuốc đây nè.”
Thẩm Triệt thụ sủng nhược kinh, ôn nhu săn sóc thế kia, có đúng là hoa khôi trường nhà tui hông vậy? Ọ_Ọ
Bữa sáng là cháo thịt nạc trứng muối còn nóng hôi hổi, Thẩm Triệt một hơi chén hết hai bát, sau đó bóc thuốc nuốt ực một cái. Tần Tu trông thấy thì trợn tròn mắt. Trước giờ cậu uống thuốc đều thế này sao? Nếu tôi đưa thuốc độc, cậu cũng nuốt chửng như vậy luôn à?
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu cúi đầu ăn cơm, bèn lấy trong túi quần ra cái túi đựng món quà quà nho nhỏ kia. Cái túi bị ngấm nước, lại bị nhét trong túi quần Thẩm Triệt cả ngày trời, đã dúm dó lại không ra hình thù gì. Thẩm Triệt cầm chiếc túi đặt lên đùi, ra sức vuốt vuốt cho phẳng phiu, sau đó mới cười đặt lên bàn: “Tặng anh cái dây buộc tóc nè.”
Tần Tu nhận chiếc túi, lấy ra chiếc dây buộc tóc, cố gắng bày ra bộ mặt rất kinh hỉ nhưng bất thành, anh cầm dây lên buộc tóc nhưng tóc quá ngắn nên không sao buộc được.
Thẩm Triệt thấy Tần Tu thử ba lượt, làm cách nào cũng không buộc được, bộ dáng như sắp phát hỏa tới nơi, vậy là lại đành phải nói: “Hay là đeo trên tay đi.”
Lúc này Tần Tu mới liếc sang cậu một cái, quấn hai vòng, đeo ở cổ tay.
Thẩm Triệt khẽ mỉm cười: “Da trắng đeo cái này đẹp ghê ha.” Thấy dây buộc tóc chính mình mua đang được Tần Tu đeo ở trên tay, cảm giác kia tựa như vừa mới đóng lên người hoa khôi trường một cái dấu “Thuộc sở hữu của họ Thẩm tên Triệt” vậy. Thực ra cậu rất muốn nói “Hay là anh đeo luôn như thế này nhé” nhưng lại sợ Tần Tu ngại phiền.
Tần Tu liếc cậu một cái, lại cúi đầu húp cháo, vừa úp mở nói: “Trong ngăn kéo tủ TV có quà tôi cho cậu đấy. Tự ra xem đi.”
Cậu chàng đầu quắn mồm thì nhanh nhảu “Anh tặng quà tôi làm gì chứ”, thế nhưng chân đã tót cái chạy ngay ra chỗ tủ TV bộ dáng háo hức mong đợi. Kéo tủ ra, phát hiện trong đó hóa ra là một cái hộp quà màu đỏ con con chứ không phải kẹo mút, Thẩm Triệt liền háo hức mở ra.
“Đây…. là cái gì á?” Nhấc lên xem thì thấy giống vòng cổ, nhưng mua cỡ này hình như có hơi to thì phải, người bệnh đeo tránh gió cũng chẳng đeo cái to thế này.
“Đeo trên tay đi.” Tần Tu nín cười, đương nhiên không thể trả lời đây là vòng cổ cho thú cưng được.
Hóa ra là vòng tay. Thẩm Triệt sáng tỏ, kì cạch nửa ngày cuối cùng mới tự đeo vào được, còn giơ lên hỏi Tần Tu: “Thế nào?”
Thẩm Triệt cũng cười. Tuy rằng mới khỏi sốt nhưng buổi sáng thức dậy vẫn vô cùng dương quang. Tần Tu bỗng nhiên phát giác, căn biệt thự quạnh quẽ như thế này, chỉ đơn giản có thêm người này liền ấp áp như lò sưởi.
Kỳ thực, chẳng phải da màu tiểu mạch hay tóc quăn tự nhiên, chính vẻ xán lạn dương quang ở người kia mới chính là vũ khí chinh phục được Tần Tu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của người kia, chính anh đã tự hạ vũ khí đầu hàng ngay rồi.
***
Nữu Nữu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên dưới tòa nhà, xe của các đài truyền thông đã chen chúc đậu chật ních. Cô quay lại nhìn Tần Tu vẫn ngồi rất im lặng trên sô pha. Anh mặc một bộ vest đen trơn, trên tay không đeo phụ kiện gì ngoại trừ một cái dây đeo màu xanh lá, tóc mái phủ xuống, tất cả đều rất trang trọng mà khiêm tốn.
Vốn chuyện này có thể thông qua phát weibo để giải thích nhưng công chúng đều biết, weibo của Tần Tu đều do nhân viên đăng. Thế nhưng việc Tần Tu tự đề xuất chuyện mời phóng viên đến họp báo tuyên bố vẫn khiến mọi người trong công ty vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, Jessica cũng đi vào, trầm giọng nói: “Phóng viên đều tới rồi.”
Tần Tu từ trên sô pha đứng dậy, sửa sang lại bộ vest, ra khỏi phòng.
Đại sảnh đã bố trí sẵn bàn họp báo và ghế ngồi cho phóng viên. Trền bàn cắm đầy microphone. Tần Tu từ thang máy bước ra, cả phòng lập tức ào lên một đợt thủy triều những tiếng xì xầm bàn tán. Tuy rằng đại sảnh có bố trí ghế ngồi nhưng gần như chẳng có phóng viên nào ngồi. Tất cả đều đang cầm camera, vác máy quay phim vây xung quanh bàn họp báo.
Tần Tu theo sau mấy người vệ sĩ đi trước mở lối, bước tới sau bàn họp báo. Cả đại sảnh liền an tĩnh trở lại.
“Hôm nay tôi tổ chức họp báo tại đây là muốn báo cho mọi người rằng, chuyện xô xát đánh nhau xảy ra cách đây hai tuần là có thật.” Tần Tu bình tĩnh hướng mặt về phía ống kính camera của đám phóng viên, “Trong chuyện này, tôi không có thể vin cớ gì để bao biện cho chính mình. Là một người của công chúng, tôi cảm thấy thật hổ thẹn. Tôi biết chuyện này khiến cho rất nhiều người đang quan tâm tôi đau lòng, cũng làm cho rất nhiều người yêu thích tôi phải thất vọng, còn có rất nhiều rất nhiều người chẳng hề thích tôi nữa. Tôi từng nghĩ rằng một ngày kia, bằng sự nỗ lực của chính mình, tôi sẽ khiến cho họ có cách nhìn mới về tôi, thế nhưng bây giờ tôi biết, tôi có thể đã vĩnh viễn mất đi cơ hội này. Tôi không mong cầu xin sự tha thứ hay thông cảm của bất kì ai. Tổ chức buổi họp báo này chỉ vì tôi nợ mọi người một lời xin lỗi.”
Nữu Nữu nhìn Tần Tu bước ra khỏi bàn họp báo, hướng về phía mọi người trong đại sảnh khom lưng gập đầu thật sâu.
Tuy rằng anh là người gây ra họa, tuy rằng anh tới để nhận lỗi, nhưng con người cao ngạo như vậy, cứng cỏi ngông cuồng là thế lại có thể hạ mình như thế này khiến cho người ta có cảm giác khó mà chấp nhận nổi.
Cả đại sảnh im lặng, mãi đến bị khi giọng một nữ phóng viên cất lên phá vỡ: “Tại sao mãi cho tới bây giờ anh mới đứng ra nhận lỗi?”
Nữu Nữu lo lắng nhìn về phía Tần Tu.
“Lúc trước, là do tôi không có cái dũng khí ấy.” Tần Tu trả lời.
Thái độ thẳng thắn chân thành khiến cho rất nhiều phóng viên bất ngờ.
Jessica nheo mắt nhìn Tần Tu đứng trên bục, hồi tưởng lại cảnh trước đây khi quyết định ký hợp đồng với chàng trai này. Những chuyện xảy ra với Tần Tu suốt ba năm nay, có rất nhiều chuyện cô đã dự liệu, ví dụ như chuyện xô xát đánh nhau lần này, nhưng cũng có rất nhiều chuyên cô lại không ngờ tới. Đó là việc cậu ta bình tĩnh chấp nhận giải Diễn viên mới có khuất tất, đó là sự thẳng thắn trước phóng viên chính lúc này. Cô vốn tưởng rằng người thanh niên này chỉ có kiêu ngạo, chỉ có một lần vấp váp mới có thể mài sạch sẽ nhuệ khí trên người cậu ta. Cô không ngờ rằng cậu ta còn có sự dũng cảm, mà phần dũng cảm này khiến cho cậu cho dù vấp ngã vẫn có thể duy trì nhuệ khí bừng bừng, sự kiêu hãnh vẫn không mảy may tổn hại chút nào cả.
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu vẫn ngồi bên cửa sổ chơi piano, lời muốn nói lại như muốn nghẹn ở cổ.
Cậu đã xem đoạn phim về buổi họp báo, lời nhận lỗi đầy thành tâm của Tần Tu. Lúc thấy Tần Tu gập người cúi đầu xuống trái tim cậu như thắt lại. Đối với một hoa khôi trường kiêu ngạo như vậy, hành động kia chẳng khác nào như anh đã quỳ xuống, thế nhưng đám người trên mạng vẫn cắn xé anh không chịu buông tha. Có kẻ còn trắng trợn nói mình làm thế là vì nền điện ảnh nước nhà.
“Muốn nghe gì nào?” Tần Tu quay sang hỏi.
Thẩm Triệt không muốn Tần Tu nhớ tới chuyện phiền lòng này, bèn ra vẻ hưng phấn, nói: “Đàn một bài hay nhất nói lên tình yêu của chúng ta đi!”
Tần Tu gật gật đầu: “Được. Tình yêu của chúng ta vĩ đại thế này, phải đàn một bài kỉ niệm mới được.”
Sau đó xoay người đánh một bài nhạc nghe chẳng có xíu xiu vĩ đại nào, ngược lại tiết tấu dồn dập sôi nổi, có phần ngồ ngộ (?).”
Thẩm Triệt mờ mịt: “… Đây là bài hát viết về tình yêu sao?”
“Tôi bảo thế thì là thế.” Tần Tu mỉm cười.
Vậy chắc chắn không phải rồi. -_- Thẩm Triệt không nói gì. Muốn kiếm một chút phúc lợi tình yêu từ con Gấu Bắc Cực này chẳng khác nào leo Thục đạo*. Thấy Tần Tu khép nắp đàn lại, Thẩm Triệt do dự hỏi: “Hay là… anh dọn về đi?”
(Thục đạo: đường ở Tứ Xuyên bị các dãy núi bao quanh, nổi tiếng là khó đi)
“Dù sao cũng không thể ở chung cư Đan Mĩ lâu dài được, ở đây cũng rất tốt, hơn nữa không phải trả tiền thuê nhà.” Tần Tu nói, “Hai người chúng ta ở cũng rất được.”
Thẩm Triệt hoàn toàn không ngờ rằng Tần Tu sẽ nói thế này, thấy vẻ mặt người kia không giống đang nói giỡn, cậu chỉ có thể thẳng thắn trả lời: “Tôi không thể ở lại đây được.”
Tần Tu nhíu mày: “Tại sao?”
Này mà còn phải hỏi sao? Thẩm Triệt nói: “Đây là nhà công ty cho anh, tôi làm sao sống ở đây được.”
“Tôi mua lại nó là được chứ gì.”
“Vậy thành ra tôi bị anh bao dưỡng à!”
“Khế ước bán thân của cậu tôi còn giữ đây này, cậu được tôi bao dưỡng từ đời nào rồi, giờ còn bày đặt.” Tần Tu khinh bỉ liếc nhìn.
Thẩm Triệt thầm nghĩ anh nói thế là có ý gì, tôi đường đường là đàn ông đàn ang, làm sao để cho hoa khôi trường bao dưỡng được!
“Từ trước tới giờ chỉ có hoa khôi trường mới được bao dưỡng thôi…”
“Cậu còn đang nợ tôi ngập đầu mà còn đòi bao dưỡng tôi cơ đấy? Logic nhỉ?” Tần Tu nói được một nửa, bỗng nhiên đen mặt, “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là hoa khôi trường!”
“Tôi đâu có gọi anh là hoa khôi trường, tôi chỉ nói hoa khôi trường đều được người ta bao dưỡng thôi chứ bộ.” Thẩm Triệt liếc người bên cạnh một cái, “Là anh có tật giật mình nha…”
Tần Tu tức giận không thèm tranh cãi nữa, đặt mông ngồi xuống ghế nhỏ trước đàn: “Không về! Tôi ở trong đây, cậu ở ngoài gara!”
Thẩm Triệt bó tay. Vừa nãy còn tình yêu vĩ đại, bây giờ đã chia ly rồi? Nghĩ lại cũng không đúng, mình phải thể hiện khí phách của một người đàn ông chứ, cứ nuông chiều như này thành hư rồi, tính tình anh ta càng ngày càng nhõng nhẽo rồi đấy! Nghĩ như vậy, Thẩm Triệt không nói không rằng đi thẳng lên lầu. Tần Tu thấy tên kia đi lên mãi không thấy xuống, trên lầu vang lên tiếng “rầm, lạch cạch” liền vọng lên lầu rống: “Cậu ở trên đó làm cái quái gì thế hả? Đang phá phòng đấy à?”
Thẩm Triệt mất một giờ chạy qua chạy lại , xách túi lớn túi bé từ trên lầu đi xuống, trên lưng còn đeo một cái ba lô bự chảng. Tần Tu trông thấy mà suýt rớt cằm, tên này thế mà dám đem quần áo mình đóng gói hết vào túi.
“Cậu định làm gì? Muốn cưỡng chế tôi chuyển nhà đấy hả?!” Tần Tu xông lên giằng lấy túi, “Trả lại cho tôi!”
Thẩm Triệt cậy mình từng đóng phim võ thuật, bám vào tay vịn cầu thang rất phong độ mà tung người nhảy xuống, xách bao lớn bao bé ù té chạy ra cửa.
Tần Tu cũng quay ngược lại, một cước liền đạp lên quần lót của chính mình vừa rớt ra từ ba lô Thẩm Triệt đeo. Với cái công phu chó gặm phân này, Thẩm Triệt giống một tên trộm đồ lót đã vọt trốn thoát thành công ra cửa đại.
Tần Tu thấy thế cũng gấp, vội quát với theo: “Ba lô còn chưa khóa!”
Thẩm Triệt thì chỉ tưởng Tần Tu bịp mình, lúc vẫy một cái taxi chui vào, bác tài xế dùng ánh mắt đặc biệt cổ quái nhìn cậu thanh niên tóc xoăn có vẻ rất khẩn trương, lưng còn đeo một ba lô toàn đồ lót. Thẩm Triệt đọc địa chỉ tòa nhà Đan Mĩ xong mới thở phào quay nhìn lại, sau đó thì mém xỉu. Trên đường rơi lả tả mỗi nơi một chiếc quần sịp nam nhìn vô cùng khó đỡ.
Thẩm Triệt vội gỡ ba lô xuống nhìn, bà mịa, Tần Tu kéo tuột khóa ba lô lúc nào vậy?!
Lật qua lật lại thấy trong ba lô chỉ còn lại hai cái quần lót. Quả này thì Tần Tu nhất định xử đẹp mình đây.
Xe dừng lại chờ đèn đỏ, Thẩm Triệt hai tay cầm hai cái quần sịp ngẩng đầu lên, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy bác tài đang nhìn mình đầy kỳ thị.
***
“… Vậy tại sao bây giờ anh lại quyết định đứng ra nhận lỗi?”
“Là vì một người bạn. Cậu ấy nói với tôi, trong cuộc đời, nếu cậu mắc sai lần, nhất định phải cố gắng hết sức sửa chữa nó. Đừng để cho cuộc đời phải tiếc nuối điều gì.”
Tần Tu trên màn hình TV nói những lời này rất chân thành, Hạ Lan Bá đang ngồi xem cũng có chút bội phục. Đúng lúc này, cửa chính rầm một tiếng bật mở, Thẩm Triệt mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cởi giày đi vào.
“Không phải chú mày đi tìm Tần Tu sao?” Hạ Lan Bá đánh giá từ đầu đến đuôi “người bạn” thông tuệ, biết dũng cảm sửa chữa sai lầm trong đời này, lại quay sang nhìn đống hành lý kia, “Thắng lợi trở về rồi à?” Còn có người là chưa quay về.
“Hoa khôi trường gọi tới! Hoa khôi trường gọi tới!”
Thẩm Triệt vừa nhìn thấy chữ “Hoa khôi trường” liền có ảo giác màn hình đang bốc hơi, không dám tiếp điện thoại, chỉ đứng dậy vỗ vỗ bả vai Hạ Lan Bá: “Sư phụ, Tần Tu sắp quay về rồi đấy. Em phải ra ngoài trốn trước đây!”
Thẩm Triệt vừa bước vào thang máy, ngay phía sau Tần Tu cũng mở cửa thang máy ra, sải bước vào nhà, liền trông thấy đống hành lý lớn bé của mình, đã thế còn bị gỡ hết cả ra, quần áo vứt lung tung trên sô pha liền nổi điên hỏi Hạ Lan Bá: “Thẩm Triệt đâu rồi?”
Hạ Lan Bá ngậm thuốc đánh mắt một cái ra ngoài cửa: “Té rồi.”
“Đáng ghét!”
Tần Tu quay người, chạy ra ngoài đuổi theo. Âu Triết Luân vừa lúc trở về, thoáng gặp qua hoa khôi trường, không khỏi huýt sáo: “Uầy, mới dọn đi đã quay về rồi à? Thẩm Triệt cần đếch gì phải đi sứ triệu người về chớ!”
Tần Tu tìm nửa ngày cũng không thấy Thẩm Triệt đâu, lôi di dộng ra, cáu kỉnh để lại lời nhắn trong hộp thư thoại: “Thẩm Triệt. Bây giờ tôi quay về biệt thự. Tốt nhất là cậu nên ở đó sẵn cho tôi!”
Tần Tu khởi động môtô quay về biệt thự. Thẩm Triệt không có quay lại nhưng cửa sổ ban công thì lại mở toang. Tần Tu chợt bừng tỉnh, một bước ba bậc cầu thang lao lên lầu hai.
Giá sách bị dọn quang một nửa, laptop cũng không cánh mà bay!
Tần Tu thở phì phò, bật cười, đặt mông ngồi xuống giường, nghĩ một chút, lôi di động ra gửi weixin: “Thẩm Triệt. Rất ngoạn mục! Tôi phải vỗ tay cho cậu đấy!” xong còn cổ vũ, “Bây giờ tôi đi mua quần lót, hoan nghênh cậu tới đem toàn bộ gia sản còn lại của tôi dọn đi.”
Thẩm Triệt vừa nghe Tần Tu muốn đi mua quần lót, sao có thể bỏ lỡ cơ hội được. Anh muốn dọn đương nhiên tôi dọn giùm anh rồi! Quyết đoán tiếp tục lẻn vào, Thẩm Triệt lưng đeo ba lô bò trên ban công, định trước tiên vào toilet cướp sạch sẽ vật dụng cá nhân, sau đó lại lên lầu tiếp tục dọn nốt cái giá sách.
Vừa bước vào thư phòng, mới cầm hai cuốn sách nặng trịch lên liền nghe thấy sau lưng rầm một tiếng đóng cửa, quay nhìn lại, cửa đã lạch cạch khóa trái bên ngoài.
Thẩm Triệt giật bắn người, vội vàng chạy tới đập cửa: “Tần Tu! Anh không đi mua quần lót sao!”
“Tôi nói gì cậu cũng tưởng thật hết hả?” Tần Tu dựa ngoài cửa, khoái trá nói, “Nhưng mà tôi cũng không gạt cậu, bây giờ tôi mới đi mua quần lót đây. Nhân tiện mua cho cậu mấy cái luôn, nhưng mà không phải hàng VIP taobao, chỉ sợ cúc hoa và dưa chuột của cậu không ưng.
“Này… Đừng nói anh sẽ nhốt tôi ở trong này đấy chứ?” Thẩm Triệt vội vã chạy ra đẩy cửa sổ thư phòng, bên dưới là ba tầng lầu luôn á!
” Tần Tu, mở cửa đi mà! Có chuyện gì từ từ nói!”
“Tôi cũng không định giam cầm mà play cậu đâu, đều là do cậu bức tôi thôi.” Tần Tu nói sau cánh cửa khóa chặt, “Từ nay trở đi đây sẽ là ổ của cậu, tôi sẽ nuôi dưỡng cậu thật tốt.”
Thẩm Triệt bị nhốt trong thư phòng bé bằng cái bàn tay, sốt ruột đi qua đi lại. Tần Tu, anh tàn ác quá đấy! Thẩm Triệt ngồi vẽ vòng tròn cả tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Tần Tu quay về, cậu nhịn đi tiểu từ nãy, đến giờ thì hết chịu nổi nữa, vội vàng gọi điện cho Tần Tu, đối phương nhất định không bắt máy.
Cậu đành phải để lại lời nhắn trong hộp thư thoại: “Chừng nào anh mới về thế? Tôi buồn tè lắm rồi!”
Một lát sau mới thấy Tần Tu trả lời lại: “Lắm trò! Tôi đang trên đường. Nhịn mười phút nữa đi.”
Thẩm Triệt lại nhịn thêm hai lần 10 phút, lại tiếp tục ấn điện thoại: “Nhanh lên đi mà, sắp chết người rồi! Sao mãi mà anh chưa về vậy?”
Tần Tu cũng phát cáu: “Kẹt xe! Tự nhiên lại xui thế không biết!”
“Anh cỡi môtô sao mà kẹt được?!” Thẩm Triệt ôm đũng quần, tâm nói quá độc ác, dùng cách này trừng phạt người ta thật quá độc ác mà!
“Tôi đang trên đường đi mua quần lót, cậu nói mắc tiểu nên đi nửa đường tôi mới quay xe về đấy chứ!”
Thẩm Triệt tuyệt vọng: “Kẹt nghiêm trọng không?”
Sau đó nghe thấy tiếng Tần Tu ở đầu dây bên kia hỏi lái xe, người tài xế đáp lại: “Hình như là tai nạn giao thông liên hoàn, có khi phải kẹt cả tiếng nữa đấy.” Nói xong còn quan tâm hỏi, “Nhà cậu có người bệnh nặng à?”
Đương nhiên Tần Tu sao dám nói nhà mình có người đang mót tiểu, vậy nên chỉ đành thanh toán tiền rồi xuống xe, nói với người bên kia di động: “Tôi đang chạy về đây!”
Giọng nói Tần Tu có chút run run bởi vì đang chạy, âm thanh kèm theo cũng toàn là tiếng thở hồng hộc, Thẩm Triệt không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy cảm động.
Nghe thấy tiếng Tần Tu vừa chạy lên lầu vừa gọi mình, Thẩm Triệt kích động giống như quần chúng gặp được quân cách mạng.
Tần Tu mau chóng mở cửa, vừa mở ra, đầu quắn ôm đũng quần từ trong phòng lao ra, vọt ngay xuống lầu.
Do nhịn nãy giờ nên Thẩm Triệt cắm cọc trong toilet một lúc lâu, thỏa mãn kéo khóa quần lên, chui ra khỏi toilet thấy Tần Tu đang lục ba lô, kem, dao cạo râu, khăn mặt, bàn chải đánh răng, vân vân và mây mây bỏ đầy ra ngoài.
Thẩm Triệt có chút chột dạ, lại thấy Tần Tu đem mấy đồ này lại nhét vào ba lô, kéo khóa lên, trầm giọng nói: “Thôi bỏ đi, tôi về với cậu.”
“Thật à?” Thẩm Triệt sung sướng khó kìm, nhưng mà cảm giác thắng lợi cũng không kéo dài được bao lâu, cậu cảm thấy lần này thực ra mình đã ép buộc Tần Tu. Có lẽ Tần Tu thực sự muốn dọn ra ở một mình. Cậu đi tới ngồi xuống cạnh Tần Tu, nghĩ nghĩ một chút, “Hay là… anh cứ ở lại đây đi. Mỗi tuần tôi tới đây cũng được.”
“Cậu không muốn ở nơi này.” Tần Tu liếc cậu một cái, “Có đem cậu cột ở đây cũng vô dụng.”
Thẩm Triệt nhìn gương mặt Tần Tu nghiêng nghiêng đang thu dọn đồ, miệng khẽ cong lên lộ ra chút không cam lòng nho nhỏ, thấy mà cũng dở khóc dở cười.
***
Hạ Lan Bá lại tổ chức một bữa lẩu liên hoan, mừng Tần Tu dọn ra ngoài tám ngày đã dẹp đường hồi phủ.
“Tôi còn nhớ hồi Tần Tu mới tới chung cư, nhà chúng ta cũng tụ tập nhau liên hoan một bữa thế này.” Hạ Lan Bá vừa uống rượu vừa nói, “Thoáng cái mà đã mấy năm rồi…” Biên kịch trạch nam sụt sịt, bỏ kính ra dụi khóe mắt.
Âu Triết Luân cũng uống sắp say ngà ngà, vô cùng ăn ý với Hạ Lan Bá: “Đúng vậy. Nhớ lại ngày đó, hoa khôi trường tuyệt tình chết đi được, suýt chút nữa đã cho Thẩm Nhị ra ngủ ngoài đường rồi á.”
Thẩm Triệt nghẹn một cái: “Làm gì tới mức ấy…”
Hạ Lan Bá sụt sịt mũi, một tay khoác lên vai Thẩm Triệt: “Đâu phải chỉ thế thôi đâu. Thẩm Nhị, chú què chân mà cậu ta sống chết cũng không chịu cho đi nhờ.”
Âu Triết Luân tiếp lời: “Còn nói thà chết chứ không chở người tóc xoăn tự nhiên. Tuy rằng em cũng không thích đầu quắn bẩm sinh nhưng đó cũng đâu phải lỗi của Thẩm Nhị chớ!”
Hạ Lan Bá dằn mạnh chén rượu xuống: “Đần cũng đâu phải lỗi của nó chứ!”
Thẩm Triệt nhanh tay giấu chai rượu đi: “Các anh uống hơi nhiều rồi…”
Hạ Lan Bá nhìn về phía Âu Triết Luân: “Bởi vì chúng ta là người một nhà…”
Âu Triết Luân nhìn lại Hạ Lan Bá: “Người một nhà tương ái tương sát…”
Khải Mặc Lũng ở ban công dùng tiếng Đức, tiếng Nga hay là tiếng Ả Rập không biết nữa đang thong thả nói chuyện với người đầu dây bên kia. Tần Tu ngồi bên kia bàn, mắt nhìn Thẩm Triệt đang giành lấy cái chén trên tay Hạ Lan Bá, lẩm bẩm nói: “Lúc ấy tôi đối xử với cậu cũng tệ thật.”
Thẩm Triệt đẩy Âu Triết Luân say khướt vừa gục lên người mình ra: “Hồi đó là hiểu lầm thôi.”
“Tại sao cậu không trách tôi?”
“Tôi biết đều là hiểu lầm mà.”
Nhưng mà nói thực, ngày đó cậu bị Tần Tu hiểu lầm là biến thái cuồng rình trộm đúng là rất nghẹn khuất. Ngay cả mặt dính hạt cơm cũng có thể biến thành âm mưu đã chuẩn bị từ lâu, bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười thật.
“Ngồi yên.” Tần Tu bỗng nhiên nói. “Mở miệng ra.”
Thẩm Triệt ngơ ngác, nhưng vẫn há miệng: “Làm sao vậy?”
Tần Tu nghiêng đầu ngó ngó hai hàm răng cẩu: “Trên răng có dính rau thơm kìa.”
Thẩm Triệt đang định đi vào toilet lấy ra thì Tần Tu ở bên kia bỗng nhiên đứng dậy, sán lại gần, đưa tay nâng cằm cậu lên.
Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân không hẹn mà cùng nấc cụt một cái, bốn mắt mịt mờ nhìn Tần Tu nhoài người qua cái bàn, sát tới chỗ Thẩm Triệt. Hình ảnh được men rượu phủ mờ trở nên mộng ảo tươi đẹp. Hình như vừa thấy một tiên nữ xinh đẹp dùng đầu lưỡi lướt nhanh qua răng của chàng Ngưu Lang tóc xoăn thì phải. Hình ảnh vụt qua rất nhanh. Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân quay sang nhìn nhau, dứt khoát ngã ngửa.
***
Vụ xô xát đánh nhau vẫn chưa chịu lắng xuống, với cả, do Văn Bác từng nhân thời cơ bỏ đá xuống giếng nên ấn tượng của công chúng đối với Tần Tu hiện tại không chỉ ngạo mạn vô lễ mà ngay cả ưu điểm duy nhất là diễn xuất tinh tế cũng không còn. Cư dân mạng giễu cợt anh là bình hoa, bán mặt, vân vân và mây mây… Tình hình so với hồi Thẩm Triệt bị kêu là Độc dược rating quả thực chỉ hơn chứ không kém.
Thẩm Triệt sau khi đóng phim xong lại tiếp tục trở về làm MC cho TPS. Có một lần đến phần yêu sách trong chương trình nọ có một vị khách mời lại có thể ăn không nói có, rằng năm đó Tần Tu thi được vào Học viện điện ảnh Canh Lâm là dựa vào bán mặt, lại còn nói cái gì mà lúc đó có một cậu bạn diễn xuất rất cừ nhưng lại bị Tần Tu cướp mất suất. Kể lại chuyện rất có bài có bản, một đám khách mời ngồi cùng Thẩm Triệt cũng phụ họa theo “Thật thế à”, “Đúng là không ngờ nha”, “Không biết cậu bạn bị Tần Tu cướp mất ghế trong Canh Ảnh kia, bây giờ thấy anh ta thành công như vậy không biết cảm giác sẽ ra sao nhỉ”. Thẩm Triệt thực sự hết nhịn nổi, đang quay giữa chừng thì đứng bật dậy bỏ ra ngoài.
Đạo diễn chạy đuổi theo gọi lại: “Ê! Ê! Thẩm Triệt cậu chạy đi đâu thế hả?! Cậu điếc à?!”
Thẩm Triệt xoay ngoắt lại, giọng căm tức: “Tôi không bực tức được sao? Bọn họ nói xấu người anh em tốt ngay trước mặt tôi như vậy, thật quá đáng!”
“Đây là thêm thắt cho chương trình thôi, hơn nữa hậu kỳ cũng có thể cắt bớt đi cơ mà. Cậu bỏ đi vậy chúng tôi biết làm thế nào?”
Thẩm Triệt đành phải kiềm chế lửa giận, quay trở lại làm tiếp chương trình. Khách mời trò chuyện nhướn mày cười: “Ồ, cậu vẫn rất cố gắng bảo vệ huynh đệ ghê nhỉ.”
“Nói thừa. Đó là người huynh đệ của tôi!”
Khách mời thấy Thẩm Triệt sửng cồ cũng nghẹn họng. Thực sự không thể ngờ rằng, cậu thanh niên ngày thường luôn tỏ ra ngờ nghệch dễ bắt nạt trong chương trình lại cũng có lúc quyết liệt như vậy.
Ngày hôm đó là một lần hiếm hoi, Thẩm Triệt thể hiện bá khí được như vậy. Bất luận người nào dám dẫn dắt đề tài tới hướng bôi nhọ Tần Tu cậu liền mượn bá khí của tử thần mà đen mặt trừng bọn họ. Anh quay phim là người lãnh đủ nhất, nhưng mà chiêu này cũng rất có tác dụng, những kẻ huênh hoang này cũng thu bớt mồm miệng lại rất nhiều.
Thẩm Triệt cũng thay Tần Tu kêu oan trên weibo. Cậu viết: Năng lực phán đoán của mọi người chết cả rồi sao? Một diễn viên diễn xuất như thế nào chẳng lẽ không thể phán đoán bằng chính hai mắt của mình, tại sao lại nghe người khác nói một thì là một? Lui một vạn bước mà nói, cho dù muốn phán xét diễn xuất của Tần Tu, tôi nghĩ lời nói các giáo sư khoa Diễn xuất và khoa Đạo diễn của Học viện Điện ảnh Canh Lâm có trọng lượng hơn lời của Văn Bác tiên sinh rất nhiều.
Dưới weibo đương nhiên có fan của Thẩm Triệt và Tần Tu comment ủng hộ, tuy nhiên antifan cũng đánh hơi nhảy vào rất nhanh.
– Xuất thân từ Canh Ảnh thì làm sao? Có thể chứng mình được gì à? Chẳng phải cậu cũng xuất thân từ Canh Ảnh sao, Ngài độc dược rating?
Thẩm Triệt suýt thì phun ra một búng máu. Đại ca à, xin ngươi đấy, chuyện lâu như vậy rồi có thể đừng lôi ra nói nữa được không?
– Ngài độc dược rating lần này số hên được diễn chung với An Gia Miện. Đằng sau kiểu gì cũng có bí mật, ha ha, mọi người hiểu chưa.
Thẩm Triệt lần thứ hai thổ huyết. Nếu biết các người đều nghĩ như vậy thì trước đây tôi cũng đi cửa sau cho rồi!
– Thất vọng, thất vọng quá cơ. Khải đại thủ thế mà lại chọn cậu ta vào vai nam chính. Tôi cũng bắt đầu thấy thất vọng với Đại thủ rồi.
Thẩm Triệt phun ra búng máu thứ ba. Tâm nói các người chỉ trích tôi là được rồi, còn kéo sang người khác là sao? Vậy là lập tức phát weibo phản kích: không có chứng cớ xin đừng ngậm tuyết* phun người.
(ngậm máu(huyết) phun người Thẩm Triệt đánh sai thành ngậm tuyết phun người)
Không ngờ rằng weibo vừa phát đánh chữ sai, thế là bên dưới lại vớ được cái lỗi này mà giễu cợt ầm ĩ. Thẩm Triệt thật muốn đập đầu xuống bàn phím.
Thế nhưng hỏa lực công kích cậu rất nhanh đã bị phân tán bởi vì Khải Mặc Lũng vừa phát weibo.
Khải Mặc Lũng V: Ai hoài nghi thành tâm của tôi khi quay 《Cái chết của chú cá bảy màu》xin mời tự động bỏ follow.
Ngay sau đó, một đám người đang làm loạn trên weibo kia quả nhiên ngừng lại. Thẩm Triệt nhìn cái weibo khí phách uy vũ kia, tự nhiên có cảm giác mình có tu luyện hai mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới một cú mà all-kill như Khải Mặc Lũng.
***
Lịch trình ngày hôm nay của Tần Tu là ký tặng photobook ở Canh Lâm. Tuy khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vậy nhưng fan vẫn rất ủng hộ như trước đây, hơn nữa còn đoàn kết với nhau hơn bao giờ hết. Tuy rằng Phòng công an vừa gửi thông báo lâm thời không cho phép Tần Tu được ký tặng tại quảng trường Đế Vương để tránh ảnh hưởng đến trật tự giao thông, thế nhưng các fan hâm mộ vẫn không một chút oán giận, còn trật tự xếp hàng lên xe buýt mà BTC cử đến, dời địa điểm ký tặng ra quảng trường Thời Đại bên bờ biển. Xe buýt không đủ để chở nhiều fan đến như vậy, rất nhiều fan phải tự mình ngồi tàu điện ngầm hoặc taxi đến địa điểm mới.
Sang tháng bảy thời tiết oi bức đến dị thường. Tần Tu bỏ tiền túi ra mua nước cho fan. Trên quảng trường Thời Đại có chừng hơn hai ngàn người hâm mộ, gần như trên tay ai cũng có một chai nước. Đương nhiên đây cũng là nhờ sự trợ giúp đắc lực từ nhóm những staff trong fandom.
Tần Tu đội trời nắng chói chang ngồi giữa quảng trường ký tặng. Nữu Nữu thi thoảng lại giúp anh quạt và lau mồ hôi. Lúc cùng fan bắt tay, trên tay Tần Tu cũng toàn là mồ hôi. Thời gian ký tặng dự tính ban đầu là đến năm giờ chiều nhưng có tới hai ngàn fan tham gia vậy nên tới năm giờ không thể nào ký tặng hết được. Tuy rằng nhóm staff trong fandom 后援会 cũng đã thuyết phục phần lớn fan không được xin chữ ký hai bản trở lên nhưng thời gian vẫn kéo dài tới tận khi màn đêm buông xuống, vậy là đã phải kéo dài thêm ba giờ so với tính toán ban đầu mới có thể tạm xong.
Tần Tu vận động cánh tay đã đau mỏi đến cứng đờ, ngẩng đầu liền thấy trên quảng trường rộng lớn vẫn toàn là người, dường như chưa có ai rời đi, cũng không khỏi cảm động. Tần Tu đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Mọi người về nhà thôi.”
Nữu Nữu nhìn Tần Tu đứng sau bàn ký tên nhìn biển người chen chúc, bộ dáng anh có chút mỏi mệt nhưng giọng nói vẫn rất ôn nhu.
Giữa biển người đột nhiên có một cô gái hô lớn: Một, hai, ba!
Một giọng nữ nổi lên mở đầu, ngay sau đó giọng hát của mấy ngàn người đồng thời vang lên—
Là một bài hát trong album mới của Tần Tu. Các fan đã đem lời bài hát viết lại, ca từ tuy rằng giản đơn nhưng đầy ắp tình yêu nồng nhiệt.
Hốc mắt Nữu Nữu hơi nóng lên, tầm mắt trở nên mơ hồ. Tần Tu chỉ lẳng lặng đứng trên bục ký tặng, chẳng hề nói gì.
Có cô gái hát lớn đến mức khan cả tiếng, mặt đỏ phừng phừng, có cô nàng lại vừa hát vừa khóc không thành tiếng, có người thì lại chậm rãi đong đưa bảng tên cổ vũ theo điệu nhạc… Không ít người đi ngang qua đều phải kinh ngạc, dừng bước lại, dùng điện thoại chụp lại cảnh tượng này. Một bài hát dài cũng chỉ bốn năm phút nhưng lại như hát cả ngày Đợi đến khi quảng trường rốt cuộc yên tĩnh lại, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng vài cô gái khóc nức nở.
“Tôi xứng đáng để các bạn làm như vậy sao?” Tần Tu cất tiếng hỏi.
Các fan đồng thanh thét to “Xứng đáng”, trong giọng nói còn mang theo tiếng nghẹn ngào.
“Tần gia, chúng em mãi mãi ủng hộ anh.”
Tần Tu hướng mặt về phía toàn bộ fan trước quảng trường: “Được. Vậy tôi sẽ làm điều xứng đáng cho các bạn xem.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]