Edit: Khang Vy
Bạch Tầm Âm xin nghỉ nửa tháng về nhà chịu tang, trải qua năm tiếng bay mới về tới Lâm Lan, cô chỉ nhìn thấy chỉ là bia mộ của Bạch Hồng Thắng mà thôi.
Đứng ở nghĩa trang Nam Bộ Loan, nhìn bia mộ lẻ loi lạnh như băng.
Bên trên bia mộ còn có tấm ảnh chụp Bạch Hồng Thắng tuổi trẻ, khuôn mặt dịu dàng tuấn tú, khi còn nhỏ ai cũng nói Bạch Tầm Âm giống ba nhất.
Những bức ảnh dán trên bia mộ đều do người thân lựa chọn khoảnh khắc đáng giá nhất trong cuộc đời ông, Bạch Tầm Âm nhìn ra được, đây là lúc Bạch Hồng Thắng và Quý Tuệ Dĩnh kết hôn không lâu, dáng vẻ ông chỉ khoảng 27-28 tuổi.
Cũng tốt, cũng tốt…
Hình ảnh dừng trên bia mộ thời khắc này mãi mãi là thời thanh xuân của ông, trẻ trung, tự do bay nhảy.
Sắc mặt của Quý Tuệ Dĩnh tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt chết lặng trống rỗng, cho dù Bạch Tầm Âm có trở lại thì dường như bà vẫn không phát hiện, cứ ngẩn người đờ đẫn nhìn ảnh chụp của Bạch Hồng Thắng.
Bà nhìn bao lâu, Bạch Tầm Âm cũng yên lặng đứng sau bà ngần ấy thời gian.
Mãi cho tới khi trong nghĩa trang yên tĩnh truyền tới tiếng than khóc nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng.
Mà đây cũng không phải là tiếng khóc – bởi vì đã đau đớn tới cùng cực, không thể nào khóc nổi nữa.
Bọn họ có mười mấy năm tình thâm ở bên nhau, cho dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn nguy hiểm nhưng tình cảm cũng chẳng thay đổi.
“Âm Âm.” Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-truyen/3987075/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.